《 24.2 》
Trước khi vào cung, Lục Lệnh Tùng đã làm ba việc.
Việc thứ nhất, hắn sai người đến Trích Tinh lâu đưa tin, nhờ Tiêu Dao điều động nhân thủ Tuyên Thất âm thầm mai phục xung quanh phủ Chiêu Vương, bảo vệ Lục Thư Thanh và Lục Thư Ninh.
Việc thứ hai, hắn giao cho bác Chu và Ngân Trù mang toàn bộ sổ sách, điền sản, khế đất của phủ Chiêu Vương đến nhà họ Ngô. Nhờ cậu ruột hắn là Ngô Khâm giúp đỡ, lập tức tách riêng tất cả phần tài sản thuộc về Tạ Cánh ngay trong đêm. Toàn bộ "chân kim bạch ngân" mà hắn từng tặng y - từ ruộng đất, tiền trang, cửa hiệu, biệt viện ngoại thành đến các lâm viên ở Giang Nam - tất cả đều sang tên cho hai đứa trẻ.
Việc cuối cùng, hắn tự tay viết thư gửi cho Lý Kỳ, nhờ cậy chỉnh đốn ba nghìn quân Hổ Sư mà hắn đã bí mật nuôi dưỡng ở Hoài Bắc suốt hơn một năm qua, đưa bọn họ đến đóng quân cách thành Kim Lăng trăm dặm, sẵn sàng chờ tin.
Sau cùng hắn bước lên xe ngựa của Vương phủ, tiến thẳng về phía điện Thần Long.
Chung Triệu canh giữ ngay trước cửa tẩm điện, trông thấy Lục Lệnh Tùng cũng chẳng hề tỏ vẻ ngạc nhiên, cứ như thể người nhân loạn lấy trộm hộp kiếm đựng ngọc tỷ truyền quốc không phải lão, người đến Vương phủ báo tin cũng không phải do lão sai đến.
Lục Lệnh Tùng cũng không nói lời dư thừa, trước khi bước vào tẩm điện, hắn ngoái đầu lại, liếc nhìn Chung Triệu một cái thật sâu.
Giờ ngủ của Hoàng đế đã qua từ lâu, nhưng trong nội điện đèn đuốc vẫn lập lòe, rõ ràng là đang chờ người đến. Lục Lệnh Tùng vén áo, quỳ xuống bên giường, mở miệng thẳng thắn: "Phụ hoàng, ngày ấy người giao ngọc tỷ Lam Điền truyền quốc cho phủ Chiêu Vương bảo quản, thế mà Vương phi dựa vào thân phận mẹ ruột của Thanh Nhi, muốn giúp nhà họ Tạ mưu quyền đoạt lợi, lén mang ngọc tỷ về ngõ Ô Y để giấu, lòng dạ bất thần lộ rõ rành rành, đúng là đại nghịch bất đạo!"
Mành vải được vén lên chậm rãi, một nửa khuôn mặt của Hoàng đến bị che khuất trong bóng tối, không nhìn rõ thần sắc, chỉ hỏi: "Là do Vương phi của con làm sao?"
Lục Lệnh Tùng hiểu rõ ẩn ý phía sau - từ bỏ Vương phi và nhà họ Tạ, bảo vệ phủ Chiêu Vương, đây chính là sự lựa chọn của hắn vì ngai vị sao?
Hắn ngẩng đầu, ép mình phải bắt lấy ánh mắt Hoàng đế, giữ vững ánh nhìn: "Nếu phụ hoàng cho phép, nhi thần sẽ lập tức hạ chỉ phế bỏ Vương phi, mọi tội danh đều tùy phụ hoàng luận xử."
Hoàng đế cất giọng: "Chung Triệu, chuẩn bị bút mực."
Cửa điện lập tức mở ra, Chung Triệu bưng giấy bút lặng lẽ bước đến sau lưng Lục Lệnh Tùng, cung kính bày biện ra cho hắn, Hoàng đế ôn hòa nói: "Tùy trẫm luận xử à? Có đan thư thiết khoán ở đó, trẫm không trị tội nó."
Ngòi bút trong tay Lục Lệnh Tùng khẽ khựng lại: "... Phụ hoàng không trị tội y sao?"
Ánh mắt Hoàng đế nhìn hắn gần như mang theo sự "thẩm xét," tựa như có thể mổ xẻ con người hắn từ trong ra ngoài, không chỗ nào che giấu được. Mãi lâu sau, ông mới thản nhiên cất lời: "Dù nó có phạm trăm ngàn điều sai trái, suy cho cùng vẫn có công sinh hạ thế tử. Dẫu gì cũng làm vợ chồng mười năm, con lại từng quá mức sủng ái nó, muốn giữ cho nó một con đường sống cũng là chuyện thường tình, trẫm không có lý do gì để không đồng ý."
Lục Lệnh Tùng nghe rõ sức nặng trong từng câu chữ, Hoàng đế thậm chí chẳng buồn che đậy bản chất "giá họa" phía sau, dường như cũng chẳng để tâm liệu hắn có thật lòng muốn phế bỏ Tạ Cánh hay không.
"Nhưng nhà họ Tạ... Con không thể nhúng tay vào nữa. Trẫm đã giao cho Vương Thục xử lý. Phủ Tướng là người ngoài cuộc, xét xử sẽ có chừng mực. Muốn tránh hiềm nghi, muốn để cho thiên hạ thấy trẫm không thiên vị, con cũng nên chuẩn bị sẵn sàng đi."
Lục Lệnh Tùng lặng lẽ hạ bút, trong đầu nhanh chóng tính toán - tại sao phủ Tướng lại trở thành người ngoài cuộc? Chuyện này dính dáng đến tranh đoạt ngôi vị thái tử, mà phủ Tướng xưa nay luôn ở trong vòng xoáy quyền lực, luôn đứng trên đầu sóng ngọn gió, trừ phi... Trừ phi cuộc tranh đấu này sắp hồi kết, Hoàng đế đã có quyết định trong lòng: Phủ Tướng bị loại khỏi ván cờ rồi.
Bị loại rồi, đương nhiên sẽ không còn lợi ích liên quan. Quan trọng hơn hết là cũng chẳng còn khả năng xoay chuyển tình hình nhờ vị thế ứng cử nữa. Vì vậy, Hoàng đế mới cho phép phủ Tướng trở thành phe phán xử "công bằng".
Lục Lệnh Tùng lại nghĩ đến câu nói "chuẩn bị" kia. Muốn hắn chuẩn bị cái gì? Tại sao hắn phải chuẩn bị?
Ngay từ đầu, mục tiêu gán tội của Hoàng đế căn bản không phải là Tạ Cánh, mà là Trần quận Tạ thị. Xét đến cùng, chỉ xử lý một mình Tạ Cánh cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thật ra Hoàng đế cũng chẳng thèm trừng phạt y, bởi vì ông quá rõ rằng trong tay Tạ Cánh không có thực quyền, rằng y chỉ là một tên công tử bột vô dụng. Cắt đứt hoàn toàn mối quan hệ giữa Lục Thư Thanh và Trần quận Tạ thị, triệt hạ tận gốc mối lo ngoại thích bành trướng mới là lý do Hoàng đế ra tay với Tạ gia.
Lục Lệnh Tùng mơ hồ nhận ra, đáp án cuối cùng của vấn đề đã tra tấn hắn từ khi sinh ra, hành hạ hắn như gông cùm xiềng xích giờ phút này đã dần hiện rõ trước mắt, vô cùng sinh động.
Hai con dế trong lồng đã phân thắng bại, Hoàng đế đang vì phủ Chiêu Vương - hoặc nói chính xác hơn, là vì con đường lên ngôi của Lục Thư Thanh mà quét sạch mọi chướng ngại, nhưng đây chỉ mới là bắt đầu, Lục Lệnh Tùng nghĩ. Từ trước đến nay, chủ nhân luôn đối xử với hai con dế trong tay tàn nhẫn như nhau. Hoàng đế tuyệt đối không phải nhất thời hứng lên mới giao quyền xử lý nhà họ Tạ cho phủ Tướng, ông còn một nước cờ sau, đó là mượn danh tranh đấu giữa hai gia tộc để tiện tay thanh trừ cả Lang Gia Vương thị.
Đừng ai hòng chạy thoát.
Lục Lệnh Tùng ngẩng phắt đầu lên, sống lưng lạnh buốt, hắn nhìn Hoàng đế dưới ánh đèn mờ nhạt - đây thật sự là một người bệnh già yếu ớt, gần đất xa trời đây sao?
Tạ Cánh khoác vội áo choàng, phi ngựa lao thẳng đến Tạ phủ. Càng đến gần, tiếng huyên náo trong đêm càng vang rõ. Giờ này, ngay cả tiếng đàn hát bên bờ sông Tần Hoài cũng đã im bặt, bầu không khí khác thường theo mặt nước lan tràn đến khắp đầu đường xó chợ, người người nhà nhà khép chặt kín cửa, lặng lẽ dỏng tai trong bóng đêm, chứng kiến cơn biến động sắp diễn ra giữa ngõ Ô Y trâm anh thế phiệt kia.
Thành Kim Lăng sắp đổi trời thay đất rồi, ai cũng nghĩ vậy.
Vũ Lâm Vệ cầm kiếm đứng đầy trước ngõ Ô Y, những người không phận sự đã bị đuổi đi từ sớm, khi Tạ Cánh ghìm cương ngựa dừng lại, trước mặt y chỉ toàn là ánh sáng của binh khí, cùng với vô số ánh mắt không có nhiệt độ toát ra từ bên dưới khôi giáp.
Thủ lĩnh nhìn y một lát rồi lên tiếng trước: "Vương phi đến rồi à."
Tạ Cánh thấp giọng nói: "Cho ta vào nhà."
Thủ lĩnh chắp tay làm lễ: "Nhà họ Tạ bị nghi tàng trữ quốc tỷ, liên lụy đến căn cơ quốc bổn, chuyện lớn như vậy, chúng thần chỉ tuân theo thánh chỉ của bệ hạ, phải tra hết từ trong ra ngoài, không được phép cho bất kì ai ra vào."
"Vậy thì hãy để ta gặp cha và anh ta, gặp ở đây cũng được."
Thủ lĩnh cười lạnh: "Hai vị Tạ đại nhân giờ này đã bị đưa vào chiếu ngục rồi, chỉ còn chờ thẩm vấn thôi."
Tạ Cánh chấn động: "Các ngươi làm sao dám tự tiện bắt giam mệnh quan triều đình!"
"Bệ hạ có lệnh, để Vương tướng toàn quyền quyết định vụ án này." Thủ lĩnh đưa tay chỉ vào trong ngõ, "Tìm ra được ngọc tỷ Lam Điền truyền quốc mà bệ hạ để Chiêu Vương điện hạ giúp bảo quản ở quý phủ, trong lối vào kho Tạ phủ cũng cất trữ một lượng lớn phôi ngọc trông giống ngọc Lam Điền, đây đều là chứng cứ xác thực."
Tạ Cánh im lặng một chút rồi trở mình xuống ngựa: "Chuyện này là do một mình ta làm, từ trên xuống dưới nhà họ Tạ không ai biết, bệ hạ có trách tội, cũng nên để một mình ta gánh chịu."
"Hả?" Tên thủ lĩnh kia cười nghiền ngẫm, "Các người cho lời khai sao không bàn với nhau trước thế? Cha anh ngươi đã nhận tội không kiêng dè, nói rằng bọn họ mưu toan vị trí Thái tử, lừa lấy ngọc tỷ từ ngươi, ngươi mới là kẻ không biết chuyện đấy."
"Muốn gán tội cho ai, nào có thiếu gì lý lẽ!" Tạ Cánh quát, "Ta thân là Chiêu Vương phi, dù phạm tội nặng đến mức bị chém đầu cũng không liên lụy đến cửu tộc. Vương tướng nhất định muốn làm liên lụy người vô tội, chẳng lẽ định vứt bỏ danh tiếng trong sạch và sự sáng suốt của thế gia văn thần trăm năm như Lang Gia Vương thị sao? Chẳng lẽ còn muốn xông vào hoàng cung, nhốt cả bệ hạ vào chiếu ngục hay sao?"
Dứt lời, y nhấc chân định xông thẳng vào trong. Kiếm của Vũ Lâm Vệ hai bên đã lập tức rút khỏi vỏ, tên thủ lĩnh vừa định ra lệnh cho thuộc hạ cưỡng chế bắt y lại, chợt nghe từ xa có người quát to: "Đợi đã!"
Người vừa tới ghìm cương ngựa ngay phía sau Tạ Cánh, y ngoảnh đầu nhìn lại, người kia chính là con trai trưởng của Vương Thục - Vương Khế. Trong tay hắn cầm một trục cuốn: "Hạ quan vừa từ trong cung tới, phụng chỉ Chiêu vương mang một dụ lệnh đến, Vương phi có muốn nghe cùng không?"
Mọi người tản ra, nhường đường cho hắn. Vương Khế vòng lên trước mặt Tạ Cánh, từ tốn mở trục cuốn trong tay ra, cất giọng đọc: "Truyền thủ dụ của Chiêu Vương: Vương phi Tạ thị kiêu ngạo lộng hành, xa hoa hoang phí, dựa vào con cái để mưu quyền, dòm ngó trữ vị, không xứng làm khuôn phép trong nhà, không đủ tư cách dạy dỗ con cái. Tước bỏ tỷ thụ, đuổi ra khỏi phủ, đoạn tuyệt ân nghĩa."
Vương Khế ngồi trên lưng ngựa, cúi mắt nhìn xuống Tạ Cánh: "Tạ đại nhân giờ không còn là hoàng thân quốc thích nữa rồi. Tội danh này có liên lụy đến cửu tộc hay không, e là còn phải cân nhắc lại cho cẩn thận."
Dù đã dặn dò Lục Lệnh Tùng, đến lúc cần thiết phải dứt khoát cắt đứt, tuyệt đối không được mềm lòng, nhưng khi tận tai nghe thấy bốn chữ "đuổi ra khỏi phủ," Tạ Cánh vẫn không kìm được mà thoáng sững sờ.
Mấy nghìn ngày đêm đầu ấp tay gối, chỉ cần vài câu chữ đã xóa sạch chẳng còn dấu vết, nhân duyên thiên gia quả thật giống như sợi tơ vàng dệt nên long bào, mỏng manh yếu ớt, vừa chạm đã đứt, làm sao sánh được với sợi tóc xanh kết phát bền chặt, thủy chung một đời?
Tạ Cánh ngẩng đầu nhìn lại, lạnh lùng nói: "Nhà họ Tạ có đan thư thiết khoán do Thái Tông Hoàng đế ban cho. Dù Vương Thục có thật sự muốn truy cứu tội liên đới, cũng phải căn cứ vào tổ pháp. Tội danh bất kính với tổ tiên, lạm dụng chức quyền, phủ Tướng có gánh vác nổi không? Thỏ khôn chết, chó săn bị làm thịt, hôm nay phủ Tướng ép nhà họ Tạ đến đường cùng, không sợ ngày mai bệ hạ sẽ mượn cớ này mà dẹp luôn nhà họ Vương hay sao? Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn, kẻ hưởng lợi thật sự vẫn còn chờ phía sau kia kìa!"
Vương Khế chỉ lắc đầu, nói đầy ẩn ý: "Ai nói phủ Tướng không sợ? Ai nói phủ Tướng bất kính với đan thư thiết khoán? Lệnh miễn tử nhà họ Tạ đời đời cất giữ, cả kinh thành này ai mà không biết, đương nhiên phải cho quý phủ tận dụng hết mức rồi. Còn dùng thế nào - các hạ cứ việc mở to mắt đấy mà chờ xem là được."
Nói xong, hắn xoay mặt dặn dò tên thủ lĩnh: "Nếu Tạ đại nhân đã muốn gặp người thân, vậy thì cứ để cho y gặp."
Cửa chính Tạ phủ mở rộng, Vũ Lâm Vệ chia thành hai hàng đứng sừng sững. Dẫn theo gia đinh đứng trước sảnh chính, giằng co với bọn họ ở phía đối diện chính là Tạ phu nhân ăn mặc chỉnh tề.
Tạ Cánh gần như bị áp giải vào ngõ Ô Y. Chẳng biết là ai đã thô bạo nện chuôi kiếm vào khoeo chân y, đẩy Tạ Cánh quỳ sụp xuống ngay bên ngoài bậc cửa.
Tạ phu nhân trông thấy y, vẻ mặt vốn dĩ bình tĩnh cuối cùng cũng thoáng hiện chút tức giận: "Y là Chiêu Vương phi, các người dám động vào y sao!?"
Tạ Cánh căng mắt tìm kiếm nhưng không thấy bóng dáng Diêu thị và Tạ Tuấn đâu. Mãi đến khi nghe thấy tiếng quát mắng vang lên từ góc nhà, y mới phát hiện Tạ Tuấn đang bị trói chặt vào cột dưới hành lang. Có lẽ lúc xảy ra chuyện, cậu là người đầu tiên lao ra che chắn cho bà nội và mẹ, nhưng rốt cuộc vẫn không địch lại số đông, bị khống chế ngược lại. Còn chị dâu y thì bị mấy tên Vũ Lâm Vệ cầm kiếm vây chặt, không cho chị đến gần Tạ Tuấn.
"Cha và anh ta đều đã vào ngục, ta cũng có thể lập tức đi theo các người, nhưng phủ Tướng còn muốn làm khó cả phụ nữ trẻ con và gia nhân vô tội trong phủ này, chẳng lẽ thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt hay sao?"
Tạ Cánh vùng vẫy định đứng dậy, nhưng lập tức bị hai tên lính giữ chặt. Vương Khế nhàn nhạt cất giọng: "Vậy là Tạ đại nhân vẫn chưa hiểu rõ rồi, người muốn đối phó với nhà họ Tạ nào phải là phủ Tướng chứ? Bệ hạ muốn mượn dao giết người, nhà họ Vương chẳng qua chỉ thừa cơ rèn đao sắc, để cho người dùng thuận tay hơn mà thôi."
Tên thủ lĩnh đứng bên cạnh hắn nhân cơ hội lên tiếng: "Hạ quan nhận thánh chỉ của bệ hạ, làm việc công không hề có ý làm khó. Kính mong phu nhân lấy đại cục làm trọng, cùng thiếu phu nhân và tiểu công tử đi theo Vũ Lâm Vệ một chuyến, để sớm ngày định đoạt vụ án, trả lại sự trong sạch cho quý phủ mới phải."
Hắn cố ý nhấn mạnh nửa câu sau, nhưng Tạ phu nhân lập tức khinh miệt phì một tiếng, quát lên: "Đúng là lòng dạ thối nát! Thanh danh của nhà họ Tạ ở quận Trần, lũ chuột nhắt hèn hạ như các ngươi mà cũng dám tùy tiện bôi nhọ sao?"
Bà quét mắt nhìn đám binh sĩ, ánh mắt sắc bén như hóa thành thực thể, khiến người ta hoảng hốt, chột dạ, không rét mà run: "Nếu ta bước qua cánh cửa này thì giả cũng thành thật, không cũng thành có, chẳng phải sẽ khiến nhà họ Tạ mang tội mưu phản đúng như mong muốn của các ngươi sao? Chuyện chưa từng làm, tội danh bị gán ép vô cớ, dù các ngươi có đảo lộn thị phi, dù có nghiêm hình bức cung, dù phu quân và con trai ta có nhận tội, ta cũng tuyệt đối không nhận!"
Vương Khế chẳng hề nao núng, thản nhiên nói: "Phu nhân cốt cách rắn rỏi, không hổ là nhất phẩm cáo mệnh phu nhân chấp chưởng mọi việc trong nhà suốt mấy mươi năm qua. Chỉ là phu nhân muốn giữ gìn thanh danh của mình, cũng nên nghĩ đến những gia nhân nô bộc sau lưng bà kia - Tạ đại nhân vừa rồi nói rất hay, bọn họ có tội tình gì mà phải cố thủ ở ngõ Ô Y này, chết chôn cùng phu nhân chứ?"
Ánh mắt Tạ phu nhân trở nên nghiêm nghị: "Ân oán này không liên quan đến những người ngoài như họ, nếu như ngươi vẫn còn để ý danh tiết của Lang Gia Vương thị, vậy thì thả cho bọn họ đi đi!"
Vương Khế chỉ thong thả nói: "Thiên hạ làm gì có chuyện vừa vẹn tròn hiếu nghĩa, lại đủ cả lòng trung? Bệ hạ đã ban khẩu dụ, không có chiếu thì dù là ai đi nữa cũng không được tự tiện ra vào Tạ phủ, chiếu ngục còn chẳng chứa nổi cả nhà các người đâu. Bọn họ đều phải ngoan ngoãn ở lại trong phủ chờ xử trí. Vương tướng đã chỉ đích danh cả ba mẹ con bà cháu các người, ngay cả vị phế Chiêu vương phi này," hắn liếc qua Tạ Cánh, "Đều được đặc cách ân chuẩn, miễn khỏi bắt giam đấy."
Diêu thị ở bên kia giận quá bật cười: "Ân chuẩn à? Vương tướng tự cho mình là ai chứ? Dù sau này Nhị điện hạ đăng cơ, họ Vương cũng chỉ là ngoại thích, mãi mãi chỉ là ngoại thích mà thôi! Các ngươi tưởng bọn ta không biết sao? Ngọc tỷ Lam Điền kia vốn là đồ giả thôi, đừng nói là thiên tử gửi ở phủ Chiêu Vương, dù có thật sự rơi vào tay nhà họ Tạ đi nữa, thì quốc bổn trăm năm của Đại Tề sao có thể dễ dàng bị một miếng ngọc cỏn con làm lung lay được? Là phủ Tướng đang coi thường thiên uy, hay là người mang ngọc có tội? Phôi ngọc Lam Điền trong kho Tạ phủ là do Thái thú Ung Châu Hà Cáo dâng tặng vào đêm giao thừa năm ngoái, khi cho nhập phủ đã ghi chép rõ ràng, giấy trắng mực đen còn đó, các ngươi không đi điều tra nguồn gốc, rốt cuộc là đang lấp l**m cái gì?"
Sắc mặt Vương Khế khẽ biến, có lẽ hắn không ngờ Diêu thị lại dám vạch trần mọi chuyện trước mặt bao nhiêu người như vậy. Hắn lạnh giọng nói: "Diêu phu nhân ăn nói cẩn thận. Dù cô không cần mạng sống nữa, cũng phải nghĩ xem lệnh lang sẽ ra sao đi chứ."
Tạ Tuấn nghe vậy, mặc kệ lưỡi kiếm của Vũ Lâm Vệ vẫn kề sau gáy, lớn tiếng mắng: "Ngươi đừng hòng lấy ta ra để uy h**p mẹ ta! Nhà họ Tạ chẳng có ai sợ chết, chỉ sợ chết không trong sạch, chết không có ý nghĩa mà thôi!"
"Mạnh miệng quá nhỉ." Vương Khế đưa mắt lướt qua từng người một, chậm rãi nói tiếp: "Liên lụy phủ Tướng thì cũng đanh thôi, nhưng nếu tiểu công tử và hai vị phu nhân tiếp tục nhắc đến thánh thượng, oán hận long đình, mấy trăm người ở đây đều nghe rõ rành rành, vậy thì cái gọi là 'dị tâm' và 'tội danh' e rằng không thể coi là vu oan giá họa nữa, đến lúc ấy các người chẳng thể bịa đặt thêm được đâu!"
Tạ phu nhân không nhúc nhích, chỉ cười lạnh: "Sao bọn ta lại không dám nhắc đến thánh thượng chứ? Phôi ngọc cũng bị tịch thu rồi, ngọc tỷ truyền quốc từ đâu rơi xuống cũng bị lục soát ra rồi, ngõ Ô Y ngoài đám phàm nhân da thịt bọn ta ra thì chẳng còn thứ gì để báo đáp 'ân tri ngộ cất nhắc' của thiên tử mấy năm qua nữa! Nếu người còn muốn, cứ việc lấy đi!"
Tạ Cánh bị ghìm lại không nhúc nhích được, chỉ có thể kêu lên: "Mẹ hãy tạm giữ lại chút đường lui, dù có vào ngục trước, con cũng còn cách cứu vãn! Nhà họ Vương há lại không màng thanh danh lưu vào sử sách?" Y ngẩng đầu trừng Vương Khế một cái, "Chắc chắn phủ Tướng cũng chẳng muốn chịu cảnh bị vạn dân phi nhổ, buông lời chê trách truyền đời đâu!"
Tạ phu nhân vẫn bình tĩnh, dường như bà đã nhìn thấu đến tận cùng số phận: "Con tưởng rằng bây giờ chúng ta trở mặt với chúng ở ngõ Ô Y này, hay là bị giam vào chiếu ngục làm con ba ba trong hũ thêm mấy ngày nữa thì kết cục sẽ khác nhau sao?"
Y đành chuyển sang Diêu thị: "Chị à! Chị và Tạ Tuấn đưa mẹ đi trước đi, đừng quan tâm đến danh tiết của nhà họ Tạ nữa, có thứ gì quan trọng hơn sinh mạng của mọi người chứ!"
Trong mắt Diêu thị lộ ra một vẻ buồn bã tiếc nuối, chị cũng không hề nhúc nhích: "Nếu bọn họ thật sự kính trọng tấm đan thư thiết khoán kia, thì mối họa hôm nay vốn dĩ sẽ chẳng bao giờ xảy ra. Giờ đã đến nước này rồi, chỉ còn lại hai kết cục, đó là 'sợ bóng sợ gió một trận' và 'thập tử vô sinh' mà thôi. Chi Vô, em cảm thấy sẽ là kết cục nào đây?"
Tạ Cánh sững người, miệng há ra nhưng chẳng thể thốt thành lời. Y ngơ ngẩn nhìn đám gia nhân lấp đầy sân phủ, những gương mặt ấy phần lớn đều rất quen thuộc, thậm chí có không ít người đã sống trong phủ này còn lâu hơn cả tuổi của y. Tạ Cánh lẩm bẩm khẩn cầu: "Mọi người... Hãy đi đi..."
Không một ai nhúc nhích.
"Mọi người đi đi mà!"
Rất lâu sau, không biết là ai đã lên tiếng: "Nhị công tử, chúng tôi không đi được."
Tạ Cánh giật mình phát hiện, ngoại trừ y ra, dường như tất cả mọi người có mặt ở đây đều rất rõ ràng, rằng họ không có đường lui, không có cơ hội xoay chuyển cơn biến loạn này. Tất cả những biện pháp tạm thời lui một bước để giữ mạng, đứng trước ván cờ chính trị tàn khốc này hoàn toàn không tồn tại.
Hoặc là không có chuyện gì xảy ra, hoặc là chết.
Điều gì sẽ chờ đợi bọn họ? Tất cả mọi người đều biết, hơn nữa đã biết từ lâu. Ba thế hệ nhà họ Tạ lần lượt bị giam vào ngục, những người còn lại cũng sẽ bị tiêu diệt tận gốc. Dù trốn ra được khỏi cánh cửa này, bọn họ cũng sẽ mang tội kháng chỉ, trở thành tội nhân mưu nghịch, căn bản không còn đường sống để mong cầu. Nếu buộc phải đón nhận cái chết, thì chết ngay sau cánh cửa này, ít nhất họ cũng không phải gánh tiếng xấu vì bị cuốn vào cuộc tranh quyền đoạt vị kia, ít nhất là không phụ ơn nghĩa Trần quận Tạ thị đã che chở cho gia quyến, hương thân của họ bao năm qua, ít nhất là không cô phụ ân huệ và lòng trung giữa chủ tớ bọn họ.
Giống như Tạ Tuấn đã nói, họ phải chết một cách trong sạch, chết phải có ý nghĩa.
Vương Khế đã mất kiên nhẫn nghe lời dông dài, hắn đi lại trước cổng, thỉnh thoảng quay đầu nhìn vào bên trong Tạ phủ, tựa như đang cân nhắc sức nặng tình thế. Một lúc lâu sau, hắn mở miệng hỏi, giọng điệu khó dò: "Các ngươi đều cam lòng chết theo chủ nhân sao?"
Không ai trả lời.
Vương Khế lại chuyển ánh mắt về phía Diêu thị và Tạ Tuấn: "Hai mẹ con các người thì sao?"
Cả hai đều nhìn hắn bằng ánh mắt khinh thường.
Cuối cùng, hắn dừng ánh mắt trên người Tạ phu nhân: "Phu nhân cũng không đi à?"
Tạ phu nhân thản nhiên đáp: "Dù có đứng trước mặt thiên tử, ta cũng chỉ nói những lời như vậy thôi, các ngươi đừng hòng ép ta bước nửa bước ra khỏi cánh cửa này. Hôm nay ai muốn bước vào nhà họ Tạ, thì trước tiên phải bước qua xác ta!"
Vương Khế không do dự nữa, gần như ngay khi Tạ phu nhân vừa dứt lời, hắn đã lập tức giơ tay lên, tên thủ lĩnh lập tức nhận lệnh, Vũ Lâm Vệ chờ đợi ngoài cửa đã lâu đồng loạt giương cung. Lòng Tạ Cánh chấn động, bật tiếng gào xé họng: "Mẹ..."
Nhưng bàn tay Vương Khế đã phất xuống, mưa tên rời dây, toàn bộ đầu mũi tên đều hướng thẳng vào dáng người vốn chưa từng lung lay nghiêng ngã bên dưới cổng lớn.
Tạ Cánh chỉ cảm thấy thế giới bên tai sau khoảnh khắc này bỗng trở nên tĩnh lặng, hai mắt y trừng to đến nỗi muốn nứt ra, thậm chí quên cả chớp mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng mũi tên xuyên thẳng vào lồng ngực mỏng manh, chẳng có chút phòng bị nào của mẹ mình. Y không thể đếm được rốt cuộc đã có bao nhiêu mũi tên, bởi vì máu nhanh chóng trào ra thấm ướt áo gấm của Tạ phu nhân, ngay trước khoảnh khắc tận mắt chứng kiến bà ngửa mặt ngã xuống chẳng thể tránh né, hình ảnh ấy đã vĩnh viễn khắc sâu vào đáy mắt Tạ Cánh.
Tạ Cánh cảm thấy mình hẳn là đã gào thét đến khản giọng, nhưng y chẳng nghe thấy gì cả, cũng không rõ là do tai mình đã điếc đặc hay bản thân không còn thốt lên được tiếng nào nữa.
Vương Khế lặng lẽ nhìn thi thể Tạ phu nhân ngã xuống bậc thềm, không còn động đậy nữa: "Như phu nhân mong muốn."
Cuộc xung đột lập tức bùng nổ, Tạ Cánh trơ mắt nhìn người hầu trong phủ xông lên giữa mưa tên và giáo mác, dù không thể chống lại cấm quân, bọn họ vẫn không hẹn mà đồng loạt vây chặt lấy thi thể của Tạ phu nhân, bảo vệ bà ở giữa.
Y nhìn thấy Diêu thị tay không tấc sắt mạnh mẽ đoạt lấy thanh kiếm dài của Vũ Lâm Vệ, chém đứt dây trói trên người Tạ Tuấn, dùng khí thế thần cản giết thần, Phật ngăn giết Phật dọn dẹp mọi chướng ngại đưa cậu chạy ra tiền thính, sau đó xoay lưng lại, lấy thân mình làm khóa chắn trước cửa hông, bị truy binh một đao chém ngang cổ.
Y nhìn thấy ánh lửa đỏ rực bùng lên từ nội viện, như thể đó mới thật sự là nơi phải thiêu rụi trong đêm đông năm Trinh Hữu thứ mười bảy này. Y nhìn thấy bầu trời tảng sáng phủ kín mây dày xuống tận hiên nhà, rồi chỉ trong chớp mắt, cơn mưa lớn trút xuống như thác đổ, nhưng cớ sao cơn mưa ấy lại chẳng thể dập tắt ngọn lửa ngút trời kia?
Lửa không có tiếng động, mưa cũng không có tiếng động, cả tiếng người trút hơi thở cuối cùng cũng chẳng còn nữa.
Tạ Cánh bị ghì chặt xuống đất, dùng sức giãy giụa cũng không thoát nổi, hai mắt y không sao nhắm lại được, thảm kịch ở ngõ Ô Y ngày hôm nay đã in sâu vào từng ngày từng đêm còn lại trong cuộc đời y.
Cuối cùng, y ngẩng đầu lên, để mặc cơn mưa xối thẳng vào mặt, tầm mắt lập tức trở nên mơ hồ. Giữa sân nhà là một mảnh hỗn độn, bàn thờ sụp xệ, bình và gương ở hai phía Đông, Tây đã vỡ nát, vậy mà tấm biển "Bách Nhẫn Gia Thanh" vẫn kiên cố treo cao trước sảnh, chắc chắn đến tàn nhẫn.
Mà thanh đao treo trên đầu chữ "Nhẫn"* kia, sau trăm năm gồng gánh nhẫn nhịn gầy dựng vinh hoa, cuối cùng, ngay giờ phút này cũng đã đường hoàng hạ xuống.
(*) Bên trên chữ Nhẫn - 忍 có chữ Dao - 刀 (dao, đao)