Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 99

 24.1 — Hồi tưởng 

Thiên điện điện Thần Long vô cùng yên tĩnh, mùi thuốc nồng đậm lan tỏa khắp nơi, Tạ Cánh ngồi bên bếp lò sưởi ấm thân mình. Cái rét mùa đông ngày càng đậm, suốt cả ngày trời đều âm u, chỉ xuống xe ngựa đi đến cổng cung thôi, tay y đã bị gió thổi cóng đến nỗi đau rát.

 

Bệnh tình của Hoàng đế rõ ràng chẳng khá lên mấy, kỳ thực không ai ngờ lại nhanh đến vậy. Dù nói ông đã lâm bệnh đã hơn một năm, nhưng thật ra cũng chỉ là lúc tái phát lúc thuyên giảm, hơn nữa cũng không phải chứng bệnh nguy hiểm đến tính mạng mạng, triều đình trên dưới vẫn không khỏi ôm cảm giác may mắn.

 

Tạ Cánh vào cung hầu bệnh theo lệ, nhưng Hoàng đế không muốn gặp y, cũng không có tinh thần để gặp, chẳng qua y cứ đến cho có lệ, để phủ Chiêu Vương không bị người ta lời ra tiếng vào mà thôi.

 

Chỉ có hôm nay là khác, Hoàng đế đặc biệt triệu kiến, còn dặn y dẫn cả Lục Thư Thanh đi cùng.

 

Mấy năm nay, Lục Thư Thanh được làm anh trai, tự thấy mình đã là người lớn, không còn hay quấn quít làm nũng như hồi bé nữa. Nhưng điều này cũng không do cậu quyết định, dăm ba bữa vẫn bị Tạ Cánh lôi kéo ôm ấp thân mật một hồi, mà Lục Thư Thanh cũng ngoan ngoãn, nằm trong lòng mẹ thì yên phận làm chú mèo con, lười biếng ở yên không nhúc nhích.

 

Sưởi ấm một lúc, Chung Triệu từ nội điện bước ra: "Vương phi và thế tử đã chờ lâu, bệ hạ vừa mới ngủ trưa dậy, có thể vào thỉnh an rồi."

 

Hai người đứng dậy, vừa định cất bước thì thấy sắc mặt Chung Triệu khẽ thay đổi: "... Bệ hạ chỉ truyền một mình thế tử vào thôi."

 

Lục Thư Thanh ngoái đầu nhìn lại, Tạ Cánh chỉ đẩy nhẹ vai cậu một cái: "Mẹ đợi ở đây."

 

Y dõi theo bóng con trai biến mất sau cánh cửa, sau đó nhàm chán đi dạo xung quanh điện. Trên bàn có một đĩa sứ men xanh chất đầy kẹo thuốc củ mài, chắc là Hoàng đế sai người chuẩn bị cho Lục Thư Thanh. Lớp vỏ chiên vàng óng ánh giòn rụm được lăn qua lớp đường mật rồi rắc thêm vụn đào, bên trong lại mềm dẻo, vị ngọt cũng rất vừa phải. Trong cung vốn không có ai thích đồ ngọt. Dù sao miệng cũng đang nhàn rỗi, mùi thơm ngầy ngậy kia lại quá quyến rũ, Tạ Cánh bèn nhón một miếng bỏ vào miệng nhai.

 

Sau khi ăn xong, y lấy một con dao khắc nhỏ và một miếng ngọc trắng vừa tay ra, bắt đầu cắm cúi đục khắc.

 

Cuối năm ngoái, ngõ Ô Y nhận được một lô phôi ngọc Lam Điền do Thái thú Ung Châu Hà Cáo gửi tặng. Tạ Duyễn đưa sang phủ Chiêu Vương một ít, bỏ không trong kho mấy tháng trời. Tạ Cánh nhàn rỗi chẳng có việc gì làm, bèn chọn ra vài miếng có chất ngọc tốt nhất, vừa để học vừa để luyện tay, định khắc thành một cặp ngọc trắng sinh đôi, sang năm làm quà mừng sinh nhật Lục Lệnh Tùng.

 

Lục Thư Thanh bước vào hậu điện, rèm trướng buông thấp, đàn hương lượn lờ, khung cảnh dưới trời chiều mờ ảo như thể được cắt ra từ một góc tranh cổ.

 

Hoàng đế vẫn mặc nguyên quần áo, nửa nằm nửa tựa trên tháp, trước mặt ông là một bàn cờ dang dở, ngẩng đầu nhìn thấy cậu, ông nói: "Thanh Nhi đến rồi à."

 

Lục Thư Thanh thấy tinh thần ông hãy còn tỉnh táo, chẳng giống người vừa tỉnh giấc chút nào. Chén thuốc bên cạnh vẫn còn bốc hơi nóng, cậu bèn bảo: "Tôn nhi giúp tổ phụ uống thuốc trước ạ."

 

Hoàng đế phất tay ngăn lại: "Ngồi xuống chơi nốt ván cờ này với tổ phụ đã. Cầm quân đen hay quân trắng, tùy con chọn."

 

Lục Thư Thanh không dám trái ý, đành ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện. Cậu không cần quan sát thế cục trên bàn cờ, chỉ cầm quân trắng theo thói quen. Chả là vì ở nhà lúc nào cha cũng nhường cậu mà chẳng mảy may băn khoăn, quy tắc lại lỏng lẻo, thích thì hồi cờ, muốn thì đổi người thay quân, giữa chừng còn được chỉ dạy tận tay, đều là những chuyện thường xảy ra.

 

"Con cũng biết chứ, Thanh Nhi," Hoàng đế từ tốn nói, "Tài chơi cờ của cha con là do trẫm dạy từ hồi nó còn nhỏ đấy."

 

Lục Thư Thanh ngoài miệng đáp: "Đương nhiên ạ, cha rất thường nhắc đến chuyện này với con." Nhưng trong lòng lại nghĩ: con chẳng biết gì cả. Cậu chỉ biết Lục Lệnh Tùng rất kính trọng vị sư trưởng họ Hà từng bị giáng chức thuở xưa, từ lâu cứ đinh ninh rằng chính Hà đại nhân là người đã dạy cha mình chơi cờ.

 

Dường như Hoàng đế đã nhìn thấu tâm tư của cậu, nhưng không bảo đúng sai, chỉ nói: "Nó thật sự hay nhắc đến trẫm à?"

 

"Tiếc là phong cách chơi cờ của nó quá dựa vào bản năng và trực giác, lối chơi phóng khoáng táo bạo nhưng chẳng chịu trau chuốt." Ông nói tiếp, "Thúc phụ của con thì lại không cần mài giũa, chẳng phải vì khéo léo linh hoạt, mà là vì không hề sắc sảo chút nào."

 

Ông giương mắt, nhìn Lục Thư Thanh cười hòa ái: "Cả hai đều không phải phẩm chất mà bậc thiên tử nên có."

 

Lục Thư Thanh không hoàn toàn hiểu được ẩn ý sâu xa trong lời Hoàng đế, nhưng cậu biết rõ một điều, chữ "thiên tử" ấy tuyệt đối không nên xuất hiện trong cuộc trò chuyện của bọn họ lúc này. Thế nhưng, lời tiếp theo còn khiến cậu khó mà đối đáp hơn:

 

"Sẽ là con sao, Thanh Nhi?"

 

Cái gì sẽ là cậu? Cậu sẽ là cái gì? Cậu chỉ là thế tử của phủ Chiêu Vương, một đứa trẻ ngày ngày vô lo vô nghĩ, chẳng phải vướng bận cơm áo gạo tiền. Tổ phụ luôn yêu thương cậu, thậm chí là sủng ái quá mức, cũng vô cùng khoan dung với em gái cậu. Trong ấn tượng của Lục Thư Thanh, tổ phụ chưa từng nổi giận, càng không có những cơn đau buồn hay bộc lộ niềm vui sướng tột độ. Mọi chuyện trong mắt ông đều chỉ nhàn nhạt trôi qua mà thôi. Nhưng cha mẹ cậu lại không nhận được "đãi ngộ" như vậy. Cha cậu chán ghét việc đối đầu với tổ phụ và Hoàng hậu, vậy nên có thể tránh là tránh; mẹ cậu lại chẳng ngại chống đối trước mặt, nhưng vì để cậu và em gái được đối xử tử tế mà nhịn nhường vài phần.

 

Lục Thư Thanh cúi đầu, thành thật đáp: "Tôn nhi ngu dốt."

 

"Không, con là một đứa trẻ thông minh. Tổ phụ mới là một kẻ tầm thường." Hoàng đế bình thản nói: "Một quân vương tầm thường và một người cha càng tầm thường hơn. Chẳng hiểu văn trị võ công, cả đời chỉ biết dùng thuật cân bằng, rút chân ra khỏi ván cờ quyền lực này rồi lại bước vào ván tiếp theo."

 

"Nhưng Thanh Nhi à, với một người tầm thường không thể tự quyết định vận mệnh của mình, bị đẩy lên vị trí tối cao như trẫm mà nói, đòi hỏi trẫm làm một vị nhân quân thì chẳng có gì đáng trách. Nhưng nếu bắt trẫm phải làm minh quân thì quả là bất công, cũng rất tàn nhẫn. Cách duy nhất để bảo vệ bản thân chính là tọa sơn quan hổ đấu, thần tử tranh chấp thiên tử được lợi, để bọn họ tự đấu đá lẫn nhau, như thế mới không còn ai để ý đến trẫm."

 

"Nói đi cũng phải nói lại, quân tử vô vi nhi vô bất vi*. Suy cho cùng, chẳng phải minh quân thánh chủ cũng chỉ gói gọn trong hai chữ 'chế hoành' thôi sao? Hiểu người, dùng người, sau đó kiểm soát được dòng chảy và sự biến động của quyền lực, đây mới là việc một Hoàng đế thành công nên làm. Mà việc đó, chẳng cần tự thân người ấy phải có tài năng xuất chúng."

 

(*) Quân tử vô vi nhi vô bất vi (君子无为而无不为) là một câu xuất phát từ triết lý Đạo gia, đặc biệt liên quan đến tư tưởng của Lão Tử trong "Đạo Đức Kinh". Có thể hiểu: bậc quân tử (người đức hạnh, có trí tuệ) không cần phải ra sức kiểm soát mọi việc, không cần tranh đoạt, áp đặt, nhưng nhờ thuận theo đạo lý và thời thế mà việc gì cũng có thể thành công. Câu này nhấn mạnh vào "vô vi nhi trị" (dùng sự "không hành động" để "trị vì"), tức là người lãnh đạo sáng suốt không cần can thiệp vào từng chi tiết nhỏ, mà tạo ra môi trường tốt, để mọi việc tự vận hành trơn tru.

 

Lục Thư Thanh chống mu bàn tay đỡ má, mắt chăm chăm nhìn bàn cờ đầy những quân đen trắng đan xen, trong lòng như có từng trận trống dồn vang lên. Cậu không dám đáp lời nào.

 

"Thanh Nhi, con lớn lên trong vòng tay cha mẹ con, tổ phụ rất yên tâm. Còn trẫm, đến cả cha mình trẫm còn chẳng nhớ dáng vẻ ra sao, và mẹ..." Ông thở dài, "Mẹ trẫm giờ đang ở đâu rồi?"

 

"Phụ vương con từ trước đến nay vẫn luôn chướng mắt những mưu kế thủ đoạn ấy. Nhưng rồi sẽ có một ngày nó hiểu ra, cho dù rất nhiều chuyện trẫm làm là vì chính bản thân mình, nhưng dạy cho nó những điều này cũng chỉ vì nó mà thôi. Đúng là trẫm chẳng quan tâm gì đến nó, nhưng trẫm không hề hận nó, cũng không muốn hại nó."

 

Lục Thư Thanh im lặng hồi lâu, nhẹ nhàng đặt quân cờ xuống, sau đó ngước đôi mắt tròn trong trẻo lên nhìn hoàng đế: "Tổ phụ, con thắng rồi."

 

Hoàng đế sững người rồi bật cười: "Phải, con thắng rồi."

 

Khi Lục Thư Thanh đi ra ngoài, Trương Diên và Tạ Cánh đang đứng ngoài cửa nhỏ giọng trò chuyện, cậu hơi nghiêng người chào: "Con vấn an Thái phó."

 

Trương Diên vội đáp lễ: "Thế tử đa lễ, lão thần không dám nhận."

 

Chung Triệu đứng bên cạnh ra hiệu, nói: "Thái phó, mời ngài vào trong, bệ hạ còn có vài lời muốn nói."

 

Tạ Cánh nắm tay Lục Thư Thanh rời khỏi điện Thần Long, lên xe, y hỏi: "Con có đói không? Mẹ bảo Chung Triệu chuẩn bị một hộp bánh ngọt, không thì chịu khó đợi thêm chút nữa đến bữa tối nhé? Hôm nay lạnh thật, e là sắp mưa rồi, tối nay ăn lẩu cho ấm vậy."

 

Lục Thư Thanh thuận miệng đáp vài câu cho có lệ. Tạ Cánh nhận ra cậu đang mất tập trung nhưng không hỏi thẳng, chỉ lặng lẽ chờ đợi. Quả nhiên một lúc sau thấy cậu ngẩng đầu lên, giả vờ như vô tình hỏi: "Cụ tổ mẫu của con giờ ở đâu ạ?"

 

Tạ Cánh cũng làm như chẳng để tâm, trả lời cậu: "Thái hậu vẫn ở Kê Minh tự mà, con quên rồi à? Mồng một Tết năm nay vốn định đến thỉnh an, nhưng người đã cắt đứt trần duyên, không muốn gặp ai nữa."

 

Lục Thư Thanh "ồ" một tiếng, gật đầu rồi lại hỏi tiếp: "Vậy... Cha sẽ kế thừa đại thống sao mẹ?"

 

Tạ Cánh nghẹn lời một lúc, khó lòng nắm bắt được chữ "vậy" đầy ngây thơ để chuyển chủ đề của Lục Thư Thanh. Nhưng y chợt nhớ, năm xưa chính mình cũng từng ngây ngô hỏi Lục Lệnh Tùng câu hỏi tương tự, mà sau bao năm, đến tận bây giờ, câu trả lời của y vẫn chẳng khác gì so với lời Lục Lệnh Tùng ngày ấy: "Thanh Nhi, mẹ không biết."

 

Lục Thư Thanh nhỏ giọng lẩm bẩm: "Tổ phụ nói với con về phẩm hạnh mà một Hoàng đế nên có. Người bảo cha không có, con cũng thấy cha không có."

 

Tạ Cánh tò mò hỏi: "Tại sao con lại nghĩ như vậy?"

 

"Tổ phụ nói thiên tử không nên để người khác nhìn thấu niềm vui hay nỗi giận của mình, thậm chí chẳng nên bày tỏ hỉ nộ ái ố. Có thể không cần sở hữu tài trị quốc xuất chúng, nhưng nhất định phải có ánh mắt sắc bén như đuốc để nhìn thấu lòng người, chọn được bề tôi phù hợp thay mình phát triển đại nghiệp. Đồng thời cũng phải khéo léo giữ thế cân bằng giữa những quần thần này, để cho bọn họ đánh nhau nhưng cũng phải kiêng dè lẫn nhau mà không ai dám ngấp nghé tranh quyền đoạt vị."

 

Tạ Cánh im lặng, đây đúng là đạo lý làm vua vừa khôn ngoan vừa hiệu quả, và Hoàng đế lại chọn nói điều đó với Lục Thư Thanh. Phải biết rằng, ông chưa bao giờ dạy dỗ Lục Lệnh Tùng bằng những lời mang hàm ý sâu xa như thế.

 

Điều này dĩ nhiên không có khả năng chỉ vì Lục Thư Thanh mới tròn chín tuổi, tâm tư đơn thuần, sẽ không nảy sinh những suy nghĩ không nên có.

 

"Nhưng cha con thì khác, cha mà ghét ai thì trước mặt người đó cũng chẳng buồn quan tâm đến lý lẽ, không ưa chuyện gì là la toáng lên cho cả thiên hạ đều biết. Học được món ăn mới sẽ nấu liền nửa tháng đến nỗi con ăn cũng phát ngán, phải nổi giận phàn nàn mới chịu thôi. Lúc ở bên mẹ thì cha chẳng còn nhìn thấy ai, cũng chẳng thèm nghe gì nữa... Nếu cha mà làm Hoàng đế, chỉ cần liếc mắt một cái thôi người ta cũng biết cha ưa, ghét thứ gì rồi."

 

Lời còn chưa dứt, Tạ Cánh đã bật cười thành tiếng, vươn tay xoa đầu Lục Thư Thanh làm mấy lọn tóc bên thái dương cậu rối bù lên. Cuối cùng, y nhẹ nhàng áp má mình vào trán cậu, vỗ về: "Dù cha con có trở thành Hoàng đế hay không, dù ai là người ngồi lên vị trí đó, thì con vẫn mãi mãi là con trai của cha mẹ, điều này vĩnh viễn sẽ không bao giờ thay đổi."

 

Ai cũng nói là trời sắp mưa, nhưng mãi đến giờ tắt đèn trời vẫn chẳng rơi hạt mưa nào, không khí khô sinh lạnh, gió thổi qua làm giấy dán cửa kêu lên soàn soạt như tiếng than thở.

 

Tạ Cánh gối đầu lên âm thanh ấy mà chìm vào giấc ngủ, y vừa thiếp đi, cảm giác như mới chỉ chợp mắt một lát thì bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân lộn xộn và tiếng hô hoán dồn dập, y gượng dậy trong cơn mơ màng, chỉ nhìn thấy bóng lưng Lục Lệnh Tùng khoác vội áo ngủ mỏng manh chạy ra ngoài.

 

Tạ Cánh giật mình, lắng tai nghe kỹ mới nhận ra bên ngoài viện có tiểu tư đang lớn tiếng hô: "Đông phòng cháy rồi!"

 

Đông phòng của nhà chính vốn chỉ là căn phòng dư có đặt thêm một chiếc giường để nghỉ tạm. Sau khi Lục Thư Ninh ra đời, căn phòng đó mới được tu sửa và mở rộng thêm, để dành cho em và nhũ mẫu ở, đến lúc Lục Thư Ninh cai sữa, nhũ mẫu cũng xin từ về quê, từ đó đến giờ chỉ còn Ngân Trù là vẫn luôn ở bên chăm sóc em.

 

Tạ Cánh vén chăn, chẳng màng để tâm gian ngoài rét lạnh, lảo đảo chạy theo Lục Lệnh Tùng đang lao ra khỏi phòng, nhìn thấy Ngân Trù ôm Lục Thư Ninh quấn chăn kín người ngồi trong phòng khách, y mới nhẹ nhàng thở ra.

 

"Có bị thương chỗ nào không?" Y ngồi xuống bên cạnh lò sưởi, tự tay vắt khăn đưa cho Ngân Trù, sau đó đón lấy Lục Thư Ninh từ tay cô, vỗ nhẹ lưng em để trấn an.

 

"Không bị thương, chỉ là bị dọa sợ thôi." Ngân Trù nói, "Lúc đó nến hầu như đã tắt cả rồi. Tôi vì đọc sách nên mới đặt đèn lên sạp nhỏ cách cửa sổ rất xa, nhưng cửa sổ đã đóng kín, không có khe hở nào, thật sự không biết tại sao lại bị cháy."

 

Lục Lệnh Tùng đi xem xét Đông phòng, lúc này đã quay lại, nói: "Lửa cháy hơi lạ, ta đã sai người dọn dẹp phía trước rồi. Đêm nay cứ tạm nghỉ ngơi trước, ngày mai nhất định phải tra rõ chuyện này."

 

Vì có gió nên lửa lan rất nhanh, may mà phát hiện kịp thời nên đã khống chế được, nhưng vì nơi cháy là nội viện nơi vợ chồng Chiêu Vương và tiểu Quận chúa ở nên động tĩnh khá lớn, nhất thời trong ngoài vương phủ nhốn nháo cả lên, ai nấy đều bàng hoàng sợ hãi.

 

Tạ Cánh đang dặn dò mọi người lui về nghỉ ngơi, bỗng thấy bác Chu vội vã từ ngoại viện chạy đến, sắc mặt nghiêm trọng: "Điện hạ, vừa nãy trong cung có một thái giám đến thay Chung Triệu gửi thư. Nói là việc gấp, xin điện hạ và vương phi đọc ngay."

 

Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh liếc nhau, nhận lấy thư mở ra, chỉ thấy Chung Triệu viết: "Bệ hạ bất ngờ bí mật triệu kiến Trung giám Vũ Lâm Vệ vào điện Thần Long, truyền chỉ 'phong tỏa ngõ Ô Y, kê biên tài sản Tạ phủ'. Vũ Lâm trung vệ đã điểm binh, chuẩn bị xuất phát qua Công Xa môn!"

 

Đọc thư xong, Tạ Cánh chấn động nhưng không dám để lộ ra ngoài, chỉ hoảng sợ lặp lại: "... Kê biên?"

 

Lục Lệnh Tùng lại nghĩ đến điều khác: "Phụ hoàng đột nhiên hạ chỉ vào giờ này à? Thái giám truyền tin kia còn đó không?"

 

Bác Chu lắc đầu: "Đặt thư xuống rồi vội vàng rời đi ngay, hình như không dám nán lại lâu."

 

Tạ Cánh suy nghĩ thật nhanh — rốt cuộc ngõ Ô Y có gì đáng để bị khám xét chứ? Tạ Dực và Tạ Duyễn đâu phải hạng người tham tài vơ vét, tài sản trong nhà ngoài bổng lộc, tiền thuê ruộng, lợi nhuận buôn bán, thì cũng chỉ có quà cáp qua lại xã giao. Tuy số tiền không nhỏ, nhưng nếu triều đình nắm được nhược điểm thì hẳn đã tính sổ từ lâu rồi, đâu cần chờ đến hôm nay?

 

Huống hồ, điều Lục Lệnh Tùng vừa nói lại đầy điểm đáng ngờ — Hoàng đế đang mang bệnh, chính sự còn chẳng buồn ngó ngàng, sao đột nhiên lại muốn gây khó dễ cho nhà họ Tạ? Thời điểm này, tốc độ này, còn cả cách hành động bất ngờ ấy, dường như đều đã được Hoàng đế sắp đặt từ lâu, thậm chí còn rất chắc chắn rằng nhất định sẽ tìm được thứ gì đó kinh thiên động địa ở Tạ phủ...

 

Nghĩ đến đây, Tạ Cánh bỗng nhiên rùng mình, xoay người lao thẳng ra khỏi nội viện, men theo hành lang quanh co chạy như điên về phía sảnh trước, chỉ thấy trên bàn gỗ hợp hoan sát tường phía Tây trống trơn, chiếc hộp kiếm cất ngọc tỷ Lam Điền truyền quốc đã không cánh mà bay!

 

"Là Chung Triệu!" Tạ Cánh xoay mặt lại, hét lớn về phía Lục Lệnh Tùng đang đuổi theo phía sau, "Hay là bệ hạ? Ngoài anh và em, chỉ có hai người họ biết bên trong hộp kiếm có gì!"

 

Lục Lệnh Tùng sững người tại chỗ, lẩm bẩm: "Là phụ hoàng sai khiến Chung Triệu..."

 

Cả hai đều không rét mà run: Nếu Vũ Lâm Vệ lục soát ngõ Ô Y mà tìm được hộp kiếm kia, nhà kho Tạ phủ lại chất ngọc Lam Điền như núi, hậu quả... Thật sự không dám tưởng tượng.

 

Tạ Cánh nghiến răng căm hận: "Rõ ràng bọn họ cố tình phóng hỏa đêm nay, nhân lúc hỗn loạn để trộm hộp kiếm rồi vu oan cho nhà họ Tạ!"

 

Nếu trực tiếp giấu ngọc tỷ truyền quốc vào Tạ phủ rồi giả vờ lục ra để giá họa, e là rất khó khiến thiên hạ tin phục. Trong điện Thần Long có đến hàng trăm nội giám, cung nhân, thị vệ trấn giữ, đến cả các đại thần cũng khó mà đến gần long án, muốn ngang nhiên lấy trộm ngọc tỷ trước mắt bao người là chuyện khó như lên trời.

 

Nhưng nếu cất nó vào hộp kiếm của phủ Chiêu Vương, tình thế sẽ khác hẳn. Thiên tử coi trọng Chiêu Vương, ngầm có ý chọn hắn trở thành người kế vị. Thế nhưng ngọc tỷ Lam Điền truyền quốc đại diện cho sự tín nhiệm lại xuất hiện trong phủ nhà vợ của Chiêu Vương. Chuyện này có thể nói là Chiêu Vương lòng mang ý xấu, bí mật đem ngọc tỷ ra ngoài giấu; cũng có thể nói là nhà họ Tạ ngấp nghé ngai vàng, vậy nên lén bảo Vương phi lấy trộm ngọc tỷ mang về ngõ Ô Y.

 

"Ông ấy ban ngọc tỷ truyền quốc cho phủ Chiêu Vương... Chẳng lẽ chỉ để đến ngày hôm nay có cớ vu hãm chúng ta một cách đường hoàng thôi sao?"

 

Lục Lệnh Tùng vừa dứt lời, trong đầu bỗng ong một tiếng, hiển nhiên Tạ Cánh cũng lập tức hiểu ra nước cờ này — Hoàng đế muốn ép bọn họ đưa ra lựa chọn!

 

Chọn con đường thứ hai, nhà họ Tạ tự chịu chết, nếu Chiêu Vương biết thức thời, dứt khoát cắt đứt sạch sẽ có lẽ vẫn còn cơ hội bù trừ công tội.

 

Chọn con đường thứ nhất, tức thì phủ Chiêu Vương và nhà họ Tạ phải cùng chịu chết.

 

Hoặc có lẽ đây vốn không phải một ván cờ có sự lựa chọn. Ngay từ đầu Hoàng đế đã ngầm đưa ra đáp án — cuộc tranh giành ngôi vị Thái tử còn chưa ngã ngũ, ông ta cũng không muốn bất kỳ đứa con trai nào của mình chết trước.

 

Tạ Cánh nghĩ mãi cũng chẳng rõ vì sao Hoàng đế lại đột ngột muốn đẩy nhà bọn họ vào chỗ chết. Là vì ông ta tự biết mình chẳng còn sống được bao lâu, người thừa kế đã được chọn, nên bắt đầu dọn dẹp những mối nguy tiềm tàng trong quá trình chuyển giao quyền lực ư? Nhưng nhà họ Tạ vốn chỉ là một gia tộc ngôn quan, so với phủ Tướng thì trong tay họ chẳng có chút thực quyền nào. Nếu thật sự có họa ngầm, phải chăng cũng chỉ vì nhà họ Tạ là ngoại thích, là nhà mẹ của Lục Thư Thanh. Nếu như sau này cậu đăng cơ, nhà họ Tạ ắt có khả năng sẽ cùng được vẻ vang, trở thành một "Lan Lăng Tiêu thị" hay "Lang Gia Vương thị" thứ hai...

 

Nếu như đây là nỗi băn khoăn của Hoàng đế, vậy nghĩa là Lục Thư Thanh nhất định sẽ có ngày trở thành quân vương.

 

Điều đó cũng đồng nghĩa rằng người thừa kế mà Hoàng đế chọn thật sự chính là Lục Lệnh Tùng.

 

Tạ Cánh đột nhiên sững sờ, nhớ lại những lời Hoàng đế nói với Lục Thư Thanh khi gọi cậu vào trong điện ngày hôm nay, y bỗng ngộ ra một điều – nhà họ Tạ đã bị "trừ mẹ giữ con" rồi.

 

Lục Lệnh Tùng dặn dò Chu Bá lập tức kín đáo tiêu hủy số ngọc Lam Điền mà Tạ Duyễn từng cho chuyển đến phủ Chiêu Vương. Sau đó hắn quay người lại, thấy Tạ Cánh vô cùng bình tĩnh nói:

 

"Tử Phụng, anh lập tức thay quần áo vào cung bày tỏ lòng trung thành với bệ hạ đi. Hãy phủi sạch quan hệ với em, càng làm lớn chuyện càng tốt, để càng nhiều người nghe thấy càng hay. Phải cho cả hoàng cung đều biết ngọc tỷ truyền quốc là do em tự ý giấu ở nhà họ Tạ, em muốn lợi dụng con để tranh ngôi vị. Số ngọc Lam Điền đó cũng là em bí mật đem về đây để che mắt người khác. Anh chỉ cần bảo vệ phủ Chiêu Vương là được, đến lúc cần thiết hãy dứt khoát đoạn tuyệt với em và cả nhà họ Tạ!"

 

"Đây là họ muốn giá họa cho người khác, sao em có thể dễ dàng nhận hết về mình mà không tranh luận một lời thế?"

 

"Nếu là kẻ khác giá họa, có lẽ còn chút cơ may biện giải... Nhưng người muốn giá họa hôm nay là thiên tử, oan ức này cũng chỉ có thể tố lên thiên tử, tranh cãi thêm thì có ích lợi gì chứ?"

 

Lục Lệnh Tùng nhíu chặt mày, quả quyết nói: "Ta sẽ không để em một mình mạo hiểm như vậy!"

 

Tạ Cánh thở dài như trấn an: "Không đâu, yên tâm đi, nhà họ Tạ vẫn còn đan thư thiết khoán..."

 

Hoàng thân phạm tội sẽ không bị tru di cửu tộc, đây là luật lệ từ xưa đã có. Hoàng đế dùng ngọc tỷ truyền quốc để gán tội cũng là chuyện đã rồi, nhưng muốn đổ tội lên đầu ai, y vẫn có khả năng gắng sức tranh giành đến cùng. Nếu như y tự mình gánh lấy tội danh này, nhà họ Tạ và thân quyến có thể nhờ vào đan thư thiết khoán mà giữ được mạng sống, phủ Chiêu Vương cắt đứt quan hệ với y, Lục Lệnh Tùng và con của y cũng sẽ được an toàn.

 

Tạ Cánh bất ngờ lao tới trước, rút Phi Quang đã vô thức giấu trong tay áo khi vừa choàng tỉnh ra, kề ngang cổ Lục Lệnh Tùng, lưỡi dao sắc lạnh sượt qua trong bóng đêm, mang theo hơi lạnh rét thấu xương.

 

Mọi người trong phòng đều kinh hoảng nói không nên lời, Tạ Cánh lại chỉ chăm chăm nhìn thẳng vào mắt Lục Lệnh Tùng, giọng y run lên, gằn từng chữ một:

 

"Lục Tử Phụng, em giao con của chúng ta cho anh. Nếu chẳng may có sơ suất, dù em có hóa thành lệ quỷ, rơi xuống mười tám tầng địa ngục cũng sẽ kéo anh xuống cùng."

 

Ánh mắt Lục Lệnh Tùng trầm xuống, ánh nhìn xoáy sâu vào đáy mắt Tạ Cánh. Hắn chậm rãi giơ tay lên, cứ thế nắm chặt lấy lưỡi dao Phi Quang sắc nhọn, máu tươi lập tức trào ra khỏi lòng bàn tay, từng giọt đỏ thẫm nhỏ xuống cổ tay áo của hắn, rồi rơi xuống trước ngực áo Tạ Cánh.

 

"Được."

 

Tạ Cánh nghe vậy, khẽ thở ra một hơi thật dài, từng thớ cơ bắp toàn thân vốn đang căng thẳng siết chặt nhờ khoảnh khắc này mà buông lỏng. Phi Quang trượt khỏi tay y, rơi xuống đất vang lên một tiếng chói tai, tựa như tiếng ngọc vỡ tan nát.

 

Cả hai đều đã mệt mỏi đến cực hạn, dưới cằm Lục Lệnh Tùng thậm chí còn lún phún gốc râu.

 

Tạ Cánh lặng lẽ tháo miếng ngọc trắng với đường nét điêu khắc vẫn chưa hoàn thiện hết từ bên hông xuống, ngón tay y khẽ run, nhanh chóng áp mảnh ngọc vào trước ngực Lục Lệnh Tùng rồi kéo vạt áo hắn xuống che lại.

 

Y thấp giọng nói ngắn gọn: "Vốn định đợi đến sinh nhật anh rồi mới tặng, bây giờ có lẽ không kịp nữa rồi."

 

Tạ Cánh bất chợt vươn tay ôm chặt lấy cổ Lục Lệnh Tùng, hơi ngẩng đầu hôn lên môi hắn. Nụ hôn này mãnh liệt khác thường, không mang theo d*c v*ng hay sự quyến luyến dịu dàng nào, mà là sự dồn dập như muốn gửi gắm toàn bộ tình cảm cả đời vào từng hơi thở.

 

Gần như cùng lúc đó, Lục Lệnh Tùng cũng vòng tay siết chặt y vào lòng, bàn tay nhuốm máu vô tình in lên áo ngủ màu trắng tinh của y, đầm đìa sắc đỏ.

 

Đám hạ nhân đều im lặng cúi đầu, mặc cho bọn họ ôm hôn nhau trước cơn cuồng phong sắp sửa kéo đến.

 

Hồi lâu sau khi đôi môi tách rời, Tạ Cánh vẫn ôm lấy khuôn mặt Lục Lệnh Tùng trong tay, nhìn hắn ở khoảng cách gần trong gang tấc, khẽ nói:

 

"Khanh nhìn thấy ngọc, giống như thấy ta."

 

Dứt lời, không chờ Lục Lệnh Tùng hồi đáp, y lập tức quay người, lạnh giọng hạ lệnh: "Chuẩn bị xe, đưa điện hạ vào cung!"

Bình Luận (0)
Comment