《 26.4 》
Bóng tối của năm đầu Cảnh Dụ bao trùm phủ Chiêu Vương, nội viện không một bóng người qua lại, cả phủ trên dưới đều ngầm hiểu mà để ba mẹ con họ ở bên nhau trong khoảnh khắc nặng nề này.
Lục Thư Thanh ngồi trên bậc thềm, úp mặt vào đầu gối mẹ, chỉ lộ ra đôi mắt nhìn Lục Thư Ninh đang vui vẻ chơi đùa dưới gốc mai trắng. Tạ Cánh ngồi trên đôn thêu không có lưng tựa, y chỉ có thể khẽ dựa vào cửa phòng khách, sống lưng còng xuống một cách mệt mỏi.
"Sáng mai rời khỏi nhà, rời khỏi kinh thành," Lục Thư Thanh đột nhiên lên tiếng, "Là kế sách ứng phó nhất thời mẹ nói để xoa dịu hắn ta, hay là mẹ định đi thật?"
Tạ Cánh gật đầu, sau đó lại gật đầu.
Lục Thư Thanh nghẹn lời, lại hỏi tiếp: "Mẹ sẽ đi rất xa sao ạ? Có thể nhờ ông cậu thu xếp sản nghiệp ở ngoại ô kinh thành được không? Chẳng phải nhà chúng ta cũng có chỗ ở ở Tô Hàng sao? Ở những nơi đó nhàn hạ phú quý, không có ai quan tâm đến biến động trong kinh. Hay là... Mẹ định trở về quận Trần?"
Nói đến đây, cậu lại ỉu xìu: "Không biết các chú bác anh chị ở quận Trần có bị liên lụy hay không nữa."
Tạ Cánh trầm mặc hồi lâu mới nói: "Đều không phải. Mẹ muốn đến Ung Châu."
Lục Thư Thanh phản ứng rất nhanh: "Là nơi vị sư phụ họ Hà của cha làm Thái thú ạ?"
Thấy Tạ Cánh ngầm thừa nhận, Lục Thư Thanh ngẩn ra hồi lâu mới lẩm bẩm: "Vậy... Thật sự là xa lắm."
Tạ Cánh thở dài một hơi, xoa đầu Lục Thư Thanh: "Đúng vậy, mẹ sống vô dụng hai mươi sáu năm, chưa từng tự mình đi xa đến thế, cũng chưa từng phải xa con và em gái con lâu như vậy."
Lục Thư Thanh im lặng rất lâu, bỗng nhiên thì thầm, giọng điệu chắc nịch: "Chỉ con thôi, không có em."
Tạ Cánh khẽ giật mình, chỉ thấy cậu ngước mặt lên, gần như dùng giọng cầu xin, hỏi y: "Mẹ đưa Ninh Ninh theo cùng đi, được không ạ?"
Đây là lời thỉnh cầu mà Tạ Cánh chưa bao giờ nghĩ tới. Y ngạc nhiên hỏi: "Thanh Nhi, con cũng biết mẹ luôn đối xử công bằng với con và em con, không hề thiên vị, các con chính là hai bàn tay của mẹ, thiếu đi một miếng thịt cũng đủ lấy mạng mẹ rồi. Con không muốn đi cùng mẹ sao?"
Lục Thư Thanh vội vàng lắc đầu: "Không phải con không muốn, chỉ là... Cha vẫn còn ở bên ngoài, con không đi được."
Cậu và Tạ Cánh cùng lúc thất vọng, điều này vốn dĩ có thể lường trước được, không cần phải hi vọng xa vời. Hôm nay, chỉ một tên Giáo úy cậy thế h**p người cũng dám ngang nhiên chụp lên đầu cha con họ cái tội "ngấp nghé ngôi vua", có thể tưởng tượng được, nếu Lục Thư Thanh tự ý rời khỏi thành Kim Lăng, nguy hiểm cho chính bản thân cậu, Lục Lệnh Tùng, Lục Lệnh Chân và cả Ngô Thái phi sẽ khó lường bực nào.
Không phải đến khi cha dẫn Hổ Sư rời kinh, cậu mới trở thành con tin. Từ khoảnh khắc được sinh ra với thân phận thế tử của Chiêu Vương, cậu đã là con tin rồi.
Lục Thư Thanh dõi mắt nhìn theo bước chân của Lục Thư Ninh: "Nhưng Ninh Ninh thì có thể đi được. Hơn nữa, em còn quá nhỏ, dù dì đối xử với em như con ruột, tổ mẫu và cô cũng cưng chiều em hết mực, nhưng ai có thể sánh được với mẹ ruột đây? Những ngày mẹ ở trong cung cầu xin cho nhà ngoại, Ninh Ninh không tìm thấy mẹ buồn bã đến mức nào, con nhìn cũng thấy buồn."
"Từ nhỏ, con đã nhìn thấy cha cố gắng làm một người anh trai tốt như thế nào, với cô, với thúc phụ, cả với mẹ. Chuyện này thật sự chẳng dễ dàng gì. Con biết mình phải còn lâu lắm mới có thể rời khỏi vòng tay che chở của cha mẹ, một mình bay cao, nhưng Ninh Ninh càng cần có mẹ bầu bạn hơn con. Con có thể tự chăm sóc bản thân, con hiểu được lòng dạ hiểm ác của người ngoài, tình cảnh trong nhà khó khăn, nhưng Ninh Ninh lại chưa hiểu được tất cả những chuyện này."
"Nếu như em có thể đi theo mẹ, lớn lên ở nơi núi cao sông dài cách xa kinh thành, để cả đời đừng bị kéo vào vòng phân tranh nhà đế vương, đó mới là điều may mắn nhất."
Tạ Cánh nghe cậu chầm chậm chia sẻ từng câu từng chữ, nước mắt cứ thế không kiềm được lăn xuống, lặng yên không tiếng động, nhưng y đã chẳng thể ngăn lại được nữa.
Y không muốn để Lục Thư Thanh nhìn thấy nước mắt của mình, nếu ngay cả bản thân y cũng lung lay chực ngã, vậy phải làm sao chống đỡ cho đứa trẻ vừa mới quyết tâm trở thành một người anh trai vĩ đại đây?
Tạ Cánh nghiêng mặt về phía ngoài phòng khách, nắng chiều phủ lên cả khu vườn làm mờ nhòa mọi góc sân, đến cả gấu váy trắng muốt bay lượn của Lục Thư Ninh cũng trở nên mềm mại như giấc mộng trong tiết trời ngày đông.
Có lẽ đây sẽ là ánh nắng chiều cuối cùng y được ngắm ở phủ Chiêu Vương. Lúc này, Tạ Cánh chợt bàng hoàng nhận ra, từ đầu đến cuối Lục Thư Thanh chưa từng hỏi y khi nào sẽ quay về.
Đêm hôm đó, sau khi thu xếp cho hai con lên giường nghỉ ngơi, Tạ Cánh triệu tập tất cả nha hoàn, tiểu tư, bộc phụ, gia đinh trong phủ đến nhà chính rộng rãi, đoạn lệnh mở vài hũ Mai Sơn Tuyết, châm cho mỗi người một chung đầy.
Y bước ra giữa sân, nói: "Mười sáu tuổi ta đã vào Vương phủ, đến mùng bảy tháng Giêng năm nay là tròn mười năm. Những năm qua, ta tiễn đưa vài người rời đi, cũng đón chào vài người mới đến, đương nhiên còn có những người vẫn luôn ở lại, hợp tan tựa như bèo nước, thoáng đến thoáng đi không thể đoán trước được. Nhưng dẫu đến hay đi cũng đều nhẹ nhàng, ân nghĩa chủ tớ mới là thứ nặng sâu, các vị đối với ta, có khác chi người một nhà?"
"Ngày hôm nay các vị dũng cảm quên mình, bảo vệ ta và thế tử, ta vô cùng biết ơn; các vị đã luôn vất vả vì Vương phủ, lo toan mọi chuyện, từng việc nhỏ nhặt ta khó lòng bù đắp. Nói lời cảm ơn thôi lại chẳng đủ, chỉ xin các vị nhận của ta một lạy."
Nói rồi, Tạ Cánh quỳ xuống đất, dập đầu một cái thật sâu với mọi người, vài thị nữ đến gần đỡ y dậy, nói: "Chúng nô tỳ được che chở dưới mái hiên phủ Chiêu Vương, già trẻ trong nhà đều khắc sâu ân huệ của điện hạ và Vương phi, đấy là lòng trung, sao có thể cầu bù đắp?"
Tạ Cánh quay về chỗ ngồi, nâng chung rượu lên trước: "Trước khi rời phủ, điện hạ đã để lại thư căn dặn ta phải nghe theo y chúc, chú ý ăn uống, vậy nên hôm nay không tiện uống nhiều, chỉ có thể nhấp một chút, coi như tỏ lòng."
Tôi tớ trong phủ nối gót cùng nâng chung uống cạn, hương rượu thoang thoảng lan tỏa khắp gian phòng, nhưng chợt nghe Tạ Cánh nói tiếp: "Ngoài ra, chung rượu này cũng là chung rượu từ biệt của ta."
Mọi người nghe vậy bèn đưa mắt nhìn nhau, Ngân Trù sốt ruột nói: "Vương phi vẫn chưa khỏi hẳn, làm sao có thể rời kinh thành, bôn ba đường xa được?"
Tạ Cánh cười thê lương: "Sự việc sáng nay các vị đều đã chứng kiến cả rồi. Có lẽ Vũ Lâm Vệ sẽ không dám ra tay với thế tử thật, nhưng bọn chúng chẳng cả nể gì người ngoài. Hôm nay gặp nạn là Lục Ngải, chưa biết chừng ngày mai sẽ đến lượt các vị. Nếu muốn bảo vệ phủ Chiêu Vương, ta chủ động rời đi chính là lựa chọn nhẹ nhàng nhất sau khi cân nhắc mọi điều hại."
"Như vậy, dù điện hạ và ta đều phải rời xa nơi này, nhưng thế tử vẫn ở lại, phủ Chiêu Vương vẫn còn đây, chỉ cần Vương phủ chưa sụp đổ, nó vẫn sẽ là nơi che mưa chắn gió cho mọi người."
Khắp sân lặng ngắt như tờ, sắc mặt ai nấy đều nặng nề, Tạ Cánh nói tiếp: "Tất nhiên, nếu các vị muốn nương nhờ minh chủ khác, ta tuyệt đối không ngăn cản, cũng có thể nhận một khoản bạc rồi rời đi, đã gặp nhau thì sẽ có lúc chia tay, không vướng thù hận."
"Ta chỉ có từng ấy chuyện cần nói rõ, mọi người cứ trở về nghỉ ngơi, bác Chu và Ngân Trù ở lại đây một lát, ta còn có vài lời muốn nói.
Mọi người đành tự ôm tâm sự rồi tản đi, Tạ Cánh mời hai người ngồi xuống, nói với bác Chu trước: "Bác là người được Thái phi đích thân đưa từ nhà họ Ngô tới đây, hầu hạ điện hạ trưởng thành, quán xuyến cả phủ Chiêu Vươnv to lớn, công lao vất vả không sao kể xiết. Sau này, dù bác muốn về quê an dưỡng, hay là sống hết quãng đời còn lại ở Vương phủ, điện hạ và ta nhất định sẽ phụng dưỡng như cha mẹ ruột, chăm sóc chu toàn."
Nói xong, y quay sang nhìn Ngân Trù. nhiều năm qua, cô đã sớm không còn đơn thuần là một y quan nữa, mà trở thành người xử lý mọi chuyện lớn nhỏ trong Vương phủ, dạy dỗ thế tử và quận chúa; bên ngoài giao thiệp với các thế gia đại tộc, điều hành công việc kinh doanh, dù là chuyện không thể không qua tay Tạ Cánh, Ngân Trù vẫn ở bên cạnh đỡ đần. Số tiền mà cô tích góp được thậm chí đã đủ để mở mười y quán rồi, nhưng Ngân Trù vẫn không rời đi.
Tạ Cánh thổn thức nói: "Từ ngày đầu tiên quen biết, chị đã nói muốn mở lại y quán của gia đình. Chẳng ngờ lại vô duyên vô cớ trì hoãn chị lâu như thế này, nay ta phải đi rồi, cũng sẽ không quyết giữ chị ở lại nữa."
Ngân Trù và bác Chu nhìn nhau, Ngân Trù nói: "Vương phi sao lại nói những lời xa lạ như vậy, cả đời này tôi đã không định sinh con dưỡng cái, Thanh Nhi và Ninh Ninh là do tôi một tay chăm bẵm từ lúc mới ra đời, bọn trẻ gọi tôi một tiếng dì, tôi cũng yêu thương chúng như con ruột. Năm đó Vương phủ toàn thịnh, Vương phi cứu tôi về phủ, cho tôi trở thành bồi giá, địa vị và thể diện, ngày giờ này Vương phủ gian nan, tôi há lại buông bỏ mà đi cầu vinh hoa phú quý cho bản thân?"
Bác Chu cũng nói: "Tôi cũng có ý giống Ngân Trù, phụ lão ở quê đã ly tán từ lâu, được điện hạ và Vương phi che chở, chấp nhận thu lưu lão già này ở Vương phủ ngót mười năm, đối xử tôn kính, sao tôi có thể mong cầu thứ gì xa vời được chứ?"
Nói đến đây, bọn họ đã không cần phải bộc bạch nhiều lời thêm nữa, Tạ Cánh khẽ nói: "Có lẽ ta sẽ đưa Ninh Ninh theo cùng... Chỉ đưa một mình con bé đi thôi."
Bác Chu hỏi dò: "Thế tử có biết chuyện này không?"
"Là thằng bé cầu xin ta.. Đưa em gái đi, để nó ở lại đây."
Cả hai người đều giật mình, Ngân Trù im lặng hồi lâu mới thở dài: "Từ sau khi nhà họ Tạ gặp họa, Thanh Nhi giống như trưởng thành sau một đêm vậy, tâm tư quá nặng nề, cũng quá hiểu chuyện rồi."
Bác Chu xót xa nói: "Dù thế nào đi nữa, Vương phi cũng cứ yên tâm lên đường, chăm sóc tốt cho bản thân và quận chúa. Chúng tôi ở lại Vương phủ đông người như vậy, ngoài việc tận sức bảo vệ thế tử ra thì cũng chẳng còn mong muốn gì khác."
Tạ Cánh gật đầu: "Đương nhiên là ta tin tưởng các vị, chỉ là còn một thỉnh cầu cuối cùng. Đó là sau khi ta rời đi, làm phiền mọi người thiêu hủy hết tất cả đồ đạc cũ của ta trong phủ, đừng để lại chút dấu vết nào, cứ coi như phủ Chiêu Vương... Chưa từng có vị Vương phi này đi."
Tiếng ồn dần lắng xuống, hương rượu Mai Sơn Tuyết đậm đà tỏa khắp căn phòng, Tạ Cánh đã ngồi trong trung đình vắng vẻ suốt cả đêm dài.
Mãi đến khi chân trời lờ mờ ánh lên sắc trắng, y mới đứng dậy, cầm theo chiếc đèn lồng với ánh lửa leo lét bước về phía cổng nhỏ dẫn đến vườn hoa.
Đúng vào thời điểm vạn vật héo tàn, cửa vừa mở ra, cơn gió lạnh buốt đã lập tức thổi tung áo choàng ngoài của Tạ Cánh lên. Y bước thẳng lên bậc thềm, men theo hành lang có mái che mưa nắng - nơi khách bộ hành đến thưởng ngoạn thường đi để tiến về phía trước.
Sau hòn non bộ có mấy cây quế, năm ngoái họ lại trải thảm lụa dưới gốc cây để hứng cánh hoa làm đồ ngọt, cất trữ trong kho vẫn còn chưa dùng hết; bên cạnh khung xích đu ẩn mình không xa cây quế là những phiến đá Thái Hồ tinh xảo dựng đứng, năm ấy các cô nương từng tốp từng tốp ra phơi áo váy rực rỡ sắc hè, nay hơn nửa đã trở thành vợ nhà người; còn bên phải chính là cửa sổ gian trong thư phòng của Tạ Cánh, đang không phải mùa hoa, giàn tử đằng Lục Lệnh Tùng trồng cho y chỉ còn cành lá lặng lẽ quấn quanh dưới mái hiên.
Lên đến bậc thềm cao nhất có lối đi thông thẳng đến tầng hai của tiểu lâu ở góc Tây Bắc. mấy tháng đầu khi mang thai Lục Thư Ninh, Tạ Cánh thường ngủ sớm dậy sớm, cũng vì vậy mà hay leo lên gác nhỏ vào lúc trời chưa sáng hẳn. Trước sau Trung thu, gió lùa đến mang theo chút se lạnh, cả phủ vẫn chưa thức giấc, y một mình chống tay tựa lên lan can, nhìn bầu trời xa mờ sương xanh ngắt, ngắm sao mai lặn cùng bóng trăng tàn in hắt trên màn trời. Tiếng chim chóc hót líu lo khắp nơi nhưng không hề ồn ào mà chỉ khiến lòng người thêm tĩnh lặng, thư thái. Có đôi khi cứ nhìn mãi rồi mỏi mệt, y lại xoay người chui vào lớp chăn lông mềm mại trên giường êm, đánh thêm một giấc nữa.
Băng qua tiểu lâu, đi ra từ phía bên kia, có thể thấy trên được trên thuyền đá bên bờ hồ sau vẫn còn mấy chiếc ghế đẩu nhỏ bằng tre. Không nhớ rõ trong buổi yến hội nào đó, họ từng mời nhạc công đến đây ngồi diễn tấu, xong tiệc lại quên không dọn đi. Thế là mỗi khi không thuộc nổi bài học, Lục Thư Thanh thường sẽ chạy đến đây một mình để tìm chút thanh tĩnh.
Từ hành lang dài đi thẳng xuống, qua cầu cong chính là hồ sau và Y Bích đài. Tạ Cánh chẳng biết mình đã tiêu tốn bao nhiêu thời gian ở nơi này, xuân đến gảy đàn đánh cờ, hạ về cùng các con thả thuyền nghịch nước, thu sang nghe tiếng mưa rơi trên đài sen tàn, đông tới nấu tuyết pha trà, mặc kệ cơn gió gào thét bên ngoài cửa sổ, trong làn hương ấm áp, y cùng Lục Lệnh Tùng ân ái đến tận canh ba --
Giờ đây tất cả đều đã thành dĩ vãng.
Lục Lệnh Tùng từng phàn nàn với y rằng hai bờ Tần Hoài tấc đất tấc vàng, khu vườn này thực sự chẳng rộng rãi gì, nhưng lúc này chỉ còn lại một mình y cô độc dạo bước, nơi nào cũng trống trải, nơi nào cũng tĩnh mịch. Y đã sắp phải chia xa ngôi nhà nhỏ này, cả những người bạn cũ từng ngày ngày ra vào Vương phủ năm xưa, sư hữu, đồng liêu, tân khách và thân thích,... Chỉ sợ khó có thể lại tề tựu đông đủ, nâng chén vui cười... Người cùng ta ngắm hoa ngày ấy, đếm lại giờ chẳng còn nổi một nửa.
Trời sắp sáng, Tạ Cánh chậm rãi về phòng, phát hiện hành lý của y và Lục Thư Ninh đã được sắp xếp ngay ngắn đặt trên bàn, có lẽ là do Ngân Trù sai người chuẩn bị sẵn. Hẳn là gia nhân cũng biết rõ đường đi sắp tới trắc trở gian nan, cho nên đã nhét đầy ngân phiếu và thảo dược vào bên trong cho y.
Tạ Cánh thay sang áo tơ trắng giản dị, những túi thơm, quạt gấp, dây cung, ngọc bội đeo đều chẳng còn bóng dáng. Y chỉ giữ lại đúng chiếc hộp hương bạc đựng tóc kết của hai vợ chồng, giấu vào lớp áo trong, còn miếng ngọc trắng chưa khắc xong thì nhét vào trong ống tay áo.
Y đứng lặng tại chỗ, đưa mắt nhìn quanh phòng ngủ đã gắn bó suốt mười năm, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên chiếc gương lớn trong phòng. Mặt gương phản chiếu bóng dáng đơn bạc cô độc đang nhìn y chằm chằm. Từng có biết bao buổi sớm mai, y đứng trước gương chỉnh trang búi tóc, Lục Lệnh Tùng lặng lẽ bước đến từ phía sau, bất ngờ ôm ghì lấy y vào lòng, đặt môi hôn lên đầu vai trần lộ ra, cười tươi đến nỗi mắt cong thành hai mảnh trăng khuyết.
Bây giờ, bọn họ đều phải rời khỏi nơi này rồi.
Lục Thư Thanh vẫn còn ngủ trên giường, Tạ Cánh gần như đã gom hết ý chí, ép bản thân không được vén màn ra, y không muốn tạm biệt, sợ chỉ nhìn thêm một lần thôi là sẽ không đi được nữa.
Y khoác áo choàng, xách hành lý rồi đi thẳng sang Đông phòng phía đối diện, bồng Lục Thư Ninh ra ngoài. Cứ thế đi một mạch đến phòng khách, sau lưng bỗng truyền đến tiếng hô gọi quen thuộc:
"Mẹ ơi!"
Lục Thư Thanh còn chưa kịp mang tất, sải dài bước chạy đuổi theo, nhét một chiếc lò sưởi nhỏ vào trong lòng Lục Thư Ninh: "Ninh Ninh hiếm khi đi xa nhà, đừng để giá rét làm lạnh tay em."
Dưới mắt cậu có vết thâm quầng, có thể thấy cả đêm qua cậu cũng không ngủ ngon, thế mà vẫn cười cho được. Tạ Cánh nhìn con trai gẳng gượng tỏ ra ung dung bình thản, nụ cười dùng để an ủi mẹ cứng đờ trên mặt, làm sao biết được người mẹ thấu hiểu cậu nhất chỉ cần liếc mắt đã nhận ra sự hoảng loạn của cậu rồi đâu.
"Vậy, mẹ... Con tiễn đến đây thôi."
Tạ Cánh không nói được lời nào, chỉ bước đến gần hơn, đặt lên trán Lục Thư Thanh một nụ hôn vội vàng rồi bước nhanh rời khỏi phòng khách. Cánh cửa phía sau y tàn nhẫn khép lại, đúng khoảnh khắc đó, Tạ Cánh rõ ràng nghe được tiếng nức nở không kìm nén nổi của Lục Thư Thanh vọng tới.
Trong phủ không có lấy một bóng người qua lại, không khí tĩnh lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim bạc rơi xuống đất. Mà Tạ Cánh chỉ chăm chăm bước tới, không còn tâm trí nghĩ ngợi gì khác, cho đến khi y đẩy cửa nhà trước, ngẩng đầu lên, lập tức sững người tại chỗ --
Toàn bộ người hầu đã uống rượu Mai Sơn Tuyết đêm qua lúc này không thiếu một ai, đều đang im lặng đứng bên ngoài tiền thính, chờ tiễn y lên đường.
Tạ Cánh nghẹn ứ ở cổ họng, cơ thể khẽ run lên, từng bước từng bước đi xuyên qua đám người, càng lúc càng đến gần cổng chính phủ Chiêu Vương.
Khi chạm tay vào vòng cửa, y thật sự không nhịn được nữa mà ngoảnh đầu lại nhìn, chỉ thấy mười mấy người đồng loạt cúi chào nhưng lại im lặng không cất tiếng, đến cả một câu "thuận buồm xuôi gió" cũng không được phép thốt ra.
Cánh cửa lớn mở ra, Vũ Lâm Vệ đã chờ sẵn bên ngoài Vương phủ. Lúc này Lục Thư Ninh mới mơ màng tỉnh lại, ngái ngủ cựa quậy tay chân, từ nhỏ đến giờ em chưa từng gắt ngủ, chỉ dụi đầu vào hõm cổ Tạ Cánh, giọng lí nhí hỏi: "Mẹ ơi, có chuyện gì thế?"
"Con cứ yên tâm ngủ đi," Tạ Cánh đáp, giọng điệu nhẹ nhàng như đang hát khúc đưa tang, "Mẹ đưa con đến một nơi có thể nhìn thấy tuyết."