Lục Châu Ca Đầu - Một Lần Ly Biệt Xa Cách Ba Năm

Chương 122

 29.2 

Tạ Cánh mơ một giấc mơ.

 

Ở trong mơ, vào năm Trinh Hữu thứ bảy, Hoàng đế không ban hôn cho y và Lục Lệnh Tùng, mối quan hệ của cả hai bỗng trở thành quen sơ xa cách và khách sáo, mỗi người đều có hôn sự của riêng mình, đối phương là một người xa lạ mặt mũi mơ hồ. Tạ Cánh tiếp tục làm quan, nhậm chức Biên tu Hàn Lâm Viện, bắt đầu ngày ngày vào điện Lâm Hải dạy học, như một lẽ hiển nhiên, y có được sự tin cậy của Lục Lệnh Chương, Vương Hoàng hậu cũng lôi kéo không ngớt.

 

Dưới mưu ngầm kế ẩn mà Hoàng đế âm thầm sắp đặt, hai nhà Vương - Tạ tiếp tục duy trì mối thân tộc gắn bó từ thời Tấn, cùng với không biết bao nhiêu sĩ tộc và thần tử ngấm ngầm ủng hộ, đấu đá với Lục Lệnh Tùng đến mức khó phân thắng bại. Kết cục cũng không khác mấy - phủ Tướng sửa di chiếu, ép buộc Chiêu Vương rời khỏi kinh thành, vài năm sau Lục Lệnh Tùng trở về đoạt lại quyền hành, lấy lại ngai vua, nhà họ Tạ bị tội liên đới, cả nhà rơi vào kết cục sao trảm.

 

Về phần Tạ Cánh, thật không may, y đã chết ngay dưới lưỡi kiếm của Lục Lệnh Tùng.

 

Tuy nhiên, cảm giác đảo điên nhất, cũng đáng sợ nhất nằm ở chỗ, linh hồn của Tạ Cánh trong giấc mộng ấy - kẻ có số mệnh hoàn toàn khác biệt, lại như đang cư trú trong thân xác của chính y ở hiện thực - người đã bước sang tuổi ba mươi, đã là vợ, là mẹ.

 

Từ đầu đến cuối, y như bị nhấn chìm dưới hồ nước đen ngòm, muốn vùng vẫy, muốn thoát ra, nhưng lại bị một đôi tay mạnh mẽ đến ghê người siết rịt lấy cổ, khóa chặt tay chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn mọi chuyện lại trượt theo vết xe đổ, chạy thẳng đến kết cục bi thảm không thể cứu vãn. Trong lòng Tạ Cánh gào lên: "Anh không nhận ra em nữa sao?", thế nhưng đối với Lục Lệnh Tùng kia, y chỉ là một kẻ thù chính trị khó giải quyết mà hắn đã giao đấu nhiều năm mà thôi.

 

Một khắc cuối cùng, Tạ Cánh thậm chí có thể cảm nhận được một tay Lục Lệnh Tùng nắm lấy tóc y, một tay giơ cao thanh kiếm, y chỉ kịp thét lên một tiếng "Tử Phụng" rồi đột ngột mở mắt ra, cả người rịn đầy mồ hôi lạnh, vẫn còn chưa hoàn hồn.

 

"... Gặp ác mộng sao?"

 

Tạ Cánh khựng lại, đoạn ngồi bật dậy, đưa tay vuốt gương mặt hãy còn mơ màng vì cơn buồn ngủ, xác nhận rằng mình thực sự đã tỉnh lại.

 

Nhìn thấy bàn tay đang lơ lửng giữa không trung của Lục Lệnh Tùng, rõ ràng là chỉ vừa nhấc khỏi tóc y, cảm giác sau gáy trong giấc mơ kia có lẽ bắt nguồn từ cái v**t v* của đối phương.

 

Tạ Cánh ngồi nghiêng bên mép giường của Lục Lệnh Tùng, không màng đến cơn tê dại, mỏi nhừ do tư thế ngủ gây ra, chỉ trừng to mắt, ngơ ngác nhìn chằm chặp vào hắn.

 

Lục Lệnh Tùng cất giọng khàn đặc: "Ta nhớ mình cứ đi dọc theo bờ Bắc sông Vô Định, tìm mãi, rồi ta chợt thấy em chạy về phía ta, khoác chiếc áo choàng màu đỏ kia... Tuyết đã ngừng rơi rồi sao?"

 

Tạ Cánh vô thức quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tuyết ở Kim Lăng ngớt từ lâu. Nhưng có lẽ ở nơi tận cùng của tuyến phòng thủ phương Bắc, sâu thẳm trong lòng họ, trận tuyết đã chôn vùi mọi dấu vết tồn tại cuối cùng của Lục Lệnh Chân sẽ mãi mãi không ngừng rơi xuống.

 

Bên trong màn giường vang lên tiếng động khe khẽ, Tạ Cánh hoàn hồn, trông thấy Lục Lệnh Tùng chống tay ngồi dậy, y bèn cuống quýt đưa tay đỡ hắn.

 

Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng nắm lấy khuỷu tay y, kéo y lại gần không cho phản kháng: "Đừng quỳ ở đó nữa, lên đây nào, cho ta ôm em một chút."

 

Tạ Cánh cụp mắt, tránh đi ánh nhìn trực diện với hắn, nhưng cuối cùng vẫn ngồi lên sát mép giường, xoay mặt lại rồi tựa vào lòng Lục Lệnh Tùng.

 

"Sao em không nói gì?" Dường như hắn vẫn còn chưa tỉnh hẳn, chỉ thì thầm bên tai y, "Năm đó Trương Diên nói em sẽ bị ta hại đến chẳng còn mẩu xương, ta vẫn canh cánh câu nói đó trong lòng. Vừa sợ em sẽ tránh xa ta, lại sợ nếu cưỡng ép giữ em ở bên cạnh thật sẽ làm khổ em. Nhưng nay vừa mở mắt, thấy em vẫn ở đây, ta liền hiểu được rằng, rốt cuộc em vẫn chấp nhận chức vị Hoàng hậu nóng bỏng tay này."

 

Tạ Cánh chỉ run giọng nói: "Tại sao phải để lại di chiếu thấm máu đó? Nếu thật sự muốn lập em làm Hoàng hậu, sao anh không đợi an toàn trở về Kim Lăng rồi viết lên vải lụa ban cho em? Mười ngày nửa tháng thì đã sao? Mười mấy năm trước em đã không kháng nổi thánh chỉ, lẽ nào hôm nay lại kháng được? Sao anh lại phải dùng máu để viết ở ngoài trời lạnh thấu xương như thế chứ!"

 

Lục Lệnh Tùng nhẹ nhàng vuốt lưng y từng cái như trấn an, khẽ thở dài: "Chiếu thư sách phong ấy ta đã âm thầm phác thảo trong lòng vô số lần, từng lời từng chữ đều đã cân nhắc hàng trăm hàng nghìn lần, sớm đã thuộc nằm lòng. Lúc thực sự viết ra, loáng cái đã viết xong."

 

"Huống hồ... ta cũng không biết mình có còn trở về được hay không. Mãi đến giây phút cuối cùng, ta mới hạ quyết tâm, rằng nhất định phải để lại bản di chiếu này. Từng con chữ này đều là tâm ý của ta, không một ai, cũng không thứ gì có thể làm giả được."

 

Người Tạ Cánh run lên bần bật, quyết tâm lạnh lùng phản bác: "Đến cả anh cũng đi rồi, dù có di chiếu lập thần nữ Vương Mẫu đi chăng nữa thì cũng có ích gì?"

 

Lục Lệnh Tùng lại khẽ lắc đầu: "Thuở nhỏ đọc sử, ta từng đọc đến việc vợ cả của Tấn Cảnh đế là Hạ Hầu Huy mất sớm, nhiều năm sau vốn nên được truy phong, nhưng khi bà còn sống thì Cảnh đế vẫn là thần tử nước Ngụy, mọi người đều nói rằng bà ấy không có công lao phò tá dựng nước, cũng không có đủ đức hạnh để trở thành khuôn mẫu cho hậu cung, 'việc truy tôn không có căn cứ kinh lễ để dựa vào', danh phận bất chính, phải lần lữa mãi mà không thể định đoạt."

 

"Ta nghĩ, nếu lần này thật sự phải bỏ mạng về chốn hoàng tuyền, dẫu mai sau Thanh Nhi đăng cơ cũng sẽ truy phong cho em, nhưng nếu không có chính miệng ta nói, chính tay ta viết sách phong, thì trong triều đại của ta, em vĩnh viễn cũng không phải Trung cung danh chính ngôn thuận của ta, không phải người vợ duy nhất của ta, không được quang minh chính đại ghi tên vào sử sách cùng ta, cũng không thể hợp táng hoàng lăng."

 

Lục Lệnh Tùng kéo giãn khoảng cách giữa cả hai ra một chút, giữ lấy vai Tạ Cánh, trịnh trọng nói:

 

"Là do ta có lòng riêng, cho dù tình cảm vợ chồng lúc sinh thời có khô cạn, thì ta cũng muốn nhờ di chiếu này trói em lại, có chết cũng phải ở bên ta. Từ đây có hoàng thiên hậu thổ làm chứng, em không còn đường nào chối bỏ nữa."

 

"Nếu như tạo hóa nhẫn tâm, để ta thật sự không thể cùng em sống chung chăn gối, chết chung một huyệt, ta cũng sẽ liều cả tính mạng của mình mà giành lấy."

 

Tạ Cánh nhìn vào mắt Lục Lệnh Tùng, chẳng nhớ rỡ bắt đầu từ khi nào, đối phương đã quen với việc dùng ánh mắt toàn tâm toàn ý như thể trong mắt chỉ có mỗi mình y ấy để lặng lẽ dõi theo y thật lâu.

 

Y lẩm bẩm: "Anh chưa từng nghĩ tới sao, nếu như anh cũng giống như Chân Chân... vậy thì ý chỉ này sẽ chẳng thể nhìn thấy ánh mặt trời, người đời và em đều sẽ chẳng bao giờ biết đến nó."

 

"Điều này ta cũng từng nghĩ rồi - ta nghĩ nếu vậy thì cũng tốt, như thế em sẽ mãi mãi không biết được những tâm tư của ta," Lục Lệnh Tùng khẽ nói, "Ai cũng nói con người chết đi rồi thì chỉ còn được nhớ đến bởi những điều tốt đẹp, nếu em chỉ nhớ đến chuyện ta từng buông tay để em tự do, thuận theo ý em... thì ta cũng đã mãn nguyện rồi."

 

Hắn khẽ vuốt tóc mai rối bời của Tạ Cánh, ấn nhẹ vào má y, làn da chỗ ấy vẫn còn in dấu vết hỗn loạn của giấc ngủ bên mép giường.

 

Lục Lệnh Tùng mỉm cười: "Cưng à, trong chiếc áo ấy còn có một thứ, em đã nhìn thấy chưa?"

 

Tạ Cánh nghẹn một tiếng: "Chưa... em chỉ dám nhìn một lần thôi."

 

Lục Lệnh Tùng đẩy nhẹ y: "Đi đi, đừng sợ, tìm thử xem."

 

Tạ Cánh đành phải đứng dậy, bước đến trước khay vàng, nhẹ nhàng nhấc chiếc áo dính máu lên, lật qua lật lại xem kỹ một lượt, rồi lại nhẹ nhàng giũ ra, lúc này mới phát hiện mặt trong áo được khâu thêm một chiếc túi nhỏ.

 

Bên trong túi cất giấu một búi tóc đen.

 

Y cúi đầu nhìn xuống ngực mình trong vô thức, chiếc hộp hương bạc vẫn cài khóa chắc chắn, hoàn toàn không có dấu hiệu bị mất.

 

Giọng nói của Lục Lệnh Tùng vang lên sau lưng y: "Năm ấy, đêm trước khi ta rời kinh đi Hoài Bắc, em vẫn còn đang sốt mê man chưa tỉnh, lúc đó ta đã lấy đi một lọn tóc của em và mình, từ đó luôn mang theo bên người. Chuyện lén lút kết tóc trong âm thầm ấy... không phải chỉ mỗi mình em làm đâu."

 

Tạ Cánh quay đầu nhìn hắn, bốn mắt chạm nhau, Lục Lệnh Tùng ngồi tựa ở nơi ấy, trông chẳng khác một buổi sớm mùa đông bình thường nào đó, hờ hững phàn nàn rằng y dậy quá sớm, giục y quay lại giường, rồi cả hai ôm nhau ngủ thêm một giấc nữa.

 

"Tóc là bộ phận phân hủy chậm nhất, có lẽ trăm năm sau, ở trong chiếc quan tài kia, em và ta đều đã hóa thành xương trắng mục nát rồi, nhưng lọn tóc này thì vẫn còn đó, như vậy, lời thề non hẹn biển dù không vững bền, cũng vẫn có thể tồn tại lâu thêm một chút."

 

Đầu năm mới, thiên tử dẫn Hổ Sư khải hoàn hồi triều, đổi niên hiệu thành Diên Gia. Đông cung tuổi còn nhỏ, hoàn thành viên mãn sứ mệnh giám quốc, tai mắt sáng suốt, hành động và phán đoán chuẩn mực, khắp triều dã đều xưng là "hiền đức".

 

Lục Lệnh Tùng vốn không bị thương nặng, sau khi về kinh lại được điều dưỡng liên tục nhiều ngày, đến nay tỉnh dậy không lâu đã gần như hồi phục hoàn toàn. Lục Thư Thanh gỡ được trọng trách, thở phào một hơi nhẹ nhõm, bấy giờ cơn buồn ngủ tích tụ từ mùa đông mới kéo tới. Ngự thư phòng có giường ghế rộng rãi mềm mại, ban ngày quan lại vào tâu việc, Lục Lệnh Tùng ngồi phía trước nghe, còn cậu thì nằm phía sau co ro ngủ. Đang ngủ thì bỗng trở mình, vô tình lăn xuống đất bên kia, một tiếng "phịch" vang lên, dọa cho Lục Lệnh Tùng cùng các thần tử giật nảy mình.

 

Ngự thư phòng không "cấm cửa" Tạ Cánh, Lục Lệnh Tùng cũng từng nhiều lần nhắc khéo, mong rằng khi hắn tiếp kiến quần thần, tốt xấu gì Tạ Cánh cũng nên ngồi cạnh nghe, hoặc khôi phục chức Thượng Thư hữu Phó Xạ cho y, hoặc chí ít cũng đặt cho y một chiếc bàn nhỏ trong Chính sự đường, nhưng tất cả đều bị Tạ Cánh tìm cớ lảng tránh.

 

Mấy vị quan Binh bộ rời khỏi ngự thư phòng, Tạ Cánh mới cầm hộp cơm đi vào từ cửa ngách. Lục Lệnh Tùng vẫn còn vùi đầu vào sổ sách, không hề hay biết.

 

Y gõ lên góc bàn, Lục Lệnh Tùng nghe tiếng ngẩng đầu nhìn, ngạc nhiên hỏi: "Sao em lại đến đây? Ta đang chuẩn bị về điện dùng bữa trưa với em đây."

 

Tạ Cánh không tỏ thái độ, chỉ lấy từ hộp đồ ăn ra một bát mì ba món chay thanh đạm, đẩy đến trước mặt hắn.

 

Lục Lệnh Tùng không hiểu ý, nếm thử hai đũa, thấy Tạ Cánh chỉ lặng lẽ ngồi bên, có phần không tự nhiên mà quan sát sắc mặt mình, hắn chợt tỉnh ngộ: "Đừng nói là em nấu đấy nhé?"

 

Dường như Tạ Cánh có chút căng thẳng, do dự một lát mới gật đầu.

 

Lục Lệnh Tùng biết nấu ăn, cũng rất sành ăn, từ trước đến nay đều là tay lão luyện trong chuyện bếp núc, tất nhiên Tạ Cánh cũng không trông mong nhận được lời nhận xét ngang với sơn hào hải vị. Chẳng qua là mười mấy năm nay y đều ăn cơm Lục Lệnh Tùng nấu, giờ cũng muốn để đối phương nếm thử chút "tay nghề" của mình mà thôi.

 

Không đến nỗi khó ăn, nhưng cũng không được ngon lắm, chỉ là một bát mì nước bình thường nhất, một bát mì nước vô cùng bình thường được nấu bởi một người trưởng thành có tay chân lành lặn, đầu óc tỉnh táo.

 

Suy đoán của Lục Lệnh Tùng được xác nhận, hắn không nói gì thêm, chỉ cầm đũa lên, tiếp tục thong thả ăn từng miếng.

 

Cho đến khi mì đã hết sạch chỉ còn lại nước dùng, Tạ Cánh vẫn chưa chờ được một câu phản hồi từ hắn, trong lòng đã lạnh đi phân nữa, lại ngại không tiện mở miệng nói thẳng rằng "Dể em nếm thử xem vị có gì kì lạ, mặn nhạt chua hay là ngọt", im lặng cả buổi, y chợt xoay người hờn mát: "Thôi, mặc kệ anh, không thích ăn thì nhịn đói đi."

 

Tạ Cánh còn chưa kịp nhấc chân, eo đã bị Lục Lệnh Tùng vòng tay kéo lại từ phía sau: "Em vội cái gì?"

 

Tay hắn siết rất chặt, không cho Tạ Cánh có cơ hội giãy giụa, cứ thế mạnh mẽ kéo y trở về bên cạnh mình: "Ta còn chưa nói gì, sao em biết ta không thích ăn? Mỗi lần ta nấu cơm chẳng phải đều đợi em và bọn nhỏ nếm thử trước, còn khiêm tốn nghe phê bình nữa hay sao? Bao nhiêu năm qua làm gương cho em như thế, sao bây giờ quên sạch rồi?"

 

Tạ Cánh không vùng ra nổi, đành hỏi: "Vậy anh nói đi, có thích ăn không?"

 

Lục Lệnh Tùng đáp: "Không thích."

 

Thấy y quay đầu định bỏ đi, Lục Lệnh Tùng bật cười, dùng một tay giữ vững bát nước, tay còn lại vẫn khóa chặt y trước bàn.

 

"Thôi nào, đừng giận nữa, kẻo lại làm đổ cả bát canh."

 

Lúc này Tạ Cánh mới chịu thôi vùng vẫy, ngoái đầu trừng mắt nhìn người kia: "Anh thích vào bếp, chẳng lẽ là vì Vương phủ hay hoàng cung thiếu đầu bếp chắc? Hay là bọn em thiếu mỗi bữa cơm anh nấu mà phải trông chờ? Biết rõ đó là việc làm anh thích, thích biến nguyên liệu từ sống biến thành chín, thích lấy điều hòa ngũ vị làm thú vui, em mới chiều theo sở thích của anh. Vậy mà cuối cùng còn bị anh đem ra cười nhạo, lý nào lại như thế?"

 

Lục Lệnh Tùng nghe vậy bỗng nghiêm mặt: "Chính vì là việc ta thích, cho nên em và ta mới không giống nhau. Em là vì cuộc sống, vì Ninh Ninh, mới ép bản thân học nấu nướng cho bằng được. Nhưng em nói thật cho ta biết đi, em có thực sự thích việc đó không?"

 

Tạ Cánh khựng lại: "Thích hay không thì có gì quan trọng, vốn dĩ đâu đến lượt em lựa chọn."

 

"Đi theo ta." Lục Lệnh Tùng nắm tay Tạ Cánh, dẫn y bước đến tiền điện vắng người, vừa đi vừa nói: "Ngày xưa lưu lạc tha phương là do bất đắc dĩ, đương nhiên em buộc phải thuận theo, nhưng bây giờ đã khác rồi. Năm đó ta cưới về một viên minh châu, mười lăm năm đã trôi qua, minh châu sẽ không vì thế mà biến thành mắt cá. Nếu nói ta muốn em làm gì cho ta, thì cũng tuyệt đối không phải là xuống bếp nấu cơm."

 

Lục Lệnh Tùng và Tạ Cánh cùng ngồi xuống giữa bậc thang nối liền ngự tọa và sảnh đường rộng lớn. Đây là một vị trí bình thường, cũng giống như thân phận nguyên bản của bọn họ - trên có thể nhìn thiên tử, dưới có thể ngắm quần thần.

 

"Chi Vô," Lục Lệnh Tùng nhìn quanh mười hai cột gỗ kim ti chèo chống đỡ điện, trên mỗi cột đều có thần long uốn lượn, "Mấy ngày nay, ta vẫn luôn suy nghĩ một chuyện."

 

Tạ Cánh hỏi: "Chuyện gì?"

 

Lục Lệnh Tùng duỗi tay ra, nắm bắt thứ gì đó giữa không trung: "Đám thần tử kia ngày ngày hô gọi vạn tuế, nhưng liệu có khi nào giang sơn này vốn không thuộc về ta, cũng không thuộc về họ Lục, mà ta, thậm chí cả Đại Tề, chẳng qua chỉ là kẻ tạm thời giữ gìn mảnh đất này, chứ chẳng có quyền sở hữu thực sự?"

 

Tạ Cánh hơi sững lại, lắng nghe hắn nói tiếp: "Nhìn lại quá khứ, ngai vàng đổi chủ vốn là chuyện thường tình. Có đoản mệnh như Tần Nhị Thế; cũng có dài lâu như nhà Hán, chật vật lê thê suốt bốn trăm năm, nhưng lại có đến bảy nước phân tranh, tạo thế chân vạc, cuối cùng thì ai mới thật sự là chủ nhân của thần châu này? Há chẳng phải cũng chỉ là người tạm giữ quyền thế thôi sao? Hưng vong, thịnh suy vốn là đạo tuần hoàn vĩnh cửu của đất trời, vậy ta dựa vào đâu để cho rằng mình có thể phá vỡ quy luật ngàn xưa đó, khiến cho quốc tộ kéo dài nghìn đời không dứt?"

 

"Ta không rõ thế nào mới gọi là một minh quân, nhưng cũng sẽ không ngồi trên chiếc ghế này quá lâu. Nhưng ta nghĩ, nếu đế vương xưa nay có thể đắn đo suy nghĩ, làm việc đúng mực, xem mình là khách chứ không phải chủ, vậy thì cũng không thể coi là một người trông coi tồi tệ."

 

Nghe xong, Tạ Cánh ngẫm nghĩ một thoáng rồi bật cười nhàn nhạt: "Người trông coi à... Bệ hạ của em, thì ra đạo làm vua của anh là như vậy."

 

"Sao nào?" Lục Lệnh Tùng ghé mắt nhìn y, "Thế vị quân vương mà hoàng hậu của ta thầm ngưỡng mộ, cam tâm tình nguyện theo đuổi là người thế nào?"

 

Tạ Cánh lắc đầu: "Nói là theo đuổi thì có phần xa cách, mà nói là ngưỡng mộ lại hơi suồng sã. Em chỉ có thể nói rằng, từ tận đáy lòng, em tán đồng với đạo làm vua của anh."

 

Lục Lệnh Tùng quay hẳn về phía y, nghiêm túc nhắc lại lời đề nghị để "hậu cung tham chính" một lần nữa: "Đã như vậy, em có bằng lòng vì ta mà ra mưu hiến kế không?"

 

Tạ Cánh trầm xuống hẳn, hạ mắt chăm chú nhìn nền gạch vuông lát dưới sàn đại điện. Cách mũi giày y vài bước, giữa hai phiến gạch có một đường nứt nhỏ, Tạ Cánh vẫn còn nhớ rõ, năm mười sáu tuổi, khi lên điện ứng thí, y đã quỳ đúng ở vị trí ấy, cúi đầu nhìn vào kẽ nứt nọ, lắng nghe và trả lời câu hỏi của thiên tử. Y cũng chẳng biết vết nứt ấy đã có từ bao giờ, chỉ biết rằng nó sẽ còn tồn tại rất lâu - lâu hơn nhiều so với tuổi đời của những phàm nhân như họ.

 

Mãi sau, y mới nhỏ giọng nói: "Nếu anh nói rằng anh mong em chưởng quản quyền lực của giang sơn này, thì em xin lỗi, em không thích, cũng không muốn, em chưa từng có ý định thay trời đổi đất."

 

Y dừng lại một chút, nhìn Lục Lệnh Tùng: "Nhưng nếu anh nói rằng anh cảm thấy mệt mỏi, vất vả vì việc nước, có quá nhiều phiền muộn, em sẵn lòng tiếp nhận những công việc trong tay anh, bày mưu tính kế cho anh."

 

"Nếu như có thể san sẻ phần nào cho anh - em sẽ không nói hai lời."

 

Đầu xuân, băng tuyết đã tan, mỏm Yến lại khoác lên áo xanh, đế hậu đích thân chọn một mảnh đất phong thủy tuyệt đẹp bên bờ sông để làm nơi chôn cất y phục và mũ miện của cố Trưởng công chúa.

 

Ngày nhập táng, việc niêm quan và đóng đinh được tiến hành ngay trong điện Hàm Chương - nơi đang đặt linh cữu. Tạ Cánh nhớ rất rõ, khi quân dân Ung Châu thu liệm, họ đã đặt vào quan tài bộ chiến bào dính máu mà Lục Lệnh Chân từng mặc lúc sinh thời, vì sợ thấy vật nhớ người, từ đầu y chỉ lặng lẽ đứng sang một bên, không đến gần.

 

Ấy nhưng Ngô thị dường như nhìn thấu trăn trở trong lòng y, bà chỉ nói: "Đến gặp con bé lần cuối đi, quần áo mà mẹ chuẩn bị cho nó là đồ mới."

 

Tạ Cánh sửng sốt, vô thức bước lên, nín thở nhìn vào - bên trong quan tài là một bộ áo váy đỏ thẫm như ngọn lửa, sạch sẽ mới tinh, vòng qua eo là chiếc đai lưng ngọc mà Ngô thị tự tay làm, ánh ngọc chiếu sáng lấp lánh.

 

Váy áo và thắt lưng được trải phẳng dưới đáy quan tài. Thế nhưng chỉ cần nhắm mắt lại, Tạ Cánh gần như ngay lập tức có thể hình dung được dáng vẻ của chúng khi được khoác lên người Lục Lệnh Chân.

 

Đó là món quà y vội vã trao cho nàng qua một cánh cửa, kèm vài câu thơ tàn, trước khi nàng rời cung đến Ung Châu.

 

Ngô thị khẽ thở dài: "Sau thời gian hiếu thuận với phụ hoàng, con bé vẫn luôn không nỡ đụng đến, nói muốn chờ anh trai và anh dâu trở về rồi mới mặc cho hai người xem."

 

Chiếc hộp gỗ hẹp dài ấy chật chội và khép kín dẫu có lưu giữ tro cốt hay giam cầm xác thân Lục Lệnh Chân, thì nó cũng không thể nào nhốt được những dấu vết sống động mà nàng từng để lại trong nhân gian. Đây không giống một cỗ quan tài, mà như chiếc rương báu yêu quý nhất của người thiếu nữ, chứa đầy bảo vật kỳ trân của nàng, từ chiếc khóa trường mệnh đã vô tình đánh mất từ lâu, dây chuỗi vòng tay bện từ dây buộc tóc bị đứt, đến con dao Hồ tinh xảo cùng chiếc vỏ dao khảm đá quý...

 

Lục Lệnh Tùng nhìn qua những món đồ kỉ niệm này, đột nhiên nói: "Từ nhỏ Chân Chân đã rất thích Y Vân, buổi tối vận chuyển linh cữu đến thác Yến Tử cần xe ngựa, chẳng bằng để Y Vân dẫn đường, tiễn đưa em ấy đoạn đường cuối đi."

 

Hắn xoay mặt lại, nhìn mọi người, hỏi: "Y Vân đâu rồi?"

 

Trong điện tức thì yên tĩnh.

 

Chẳng có ai tiếp lời hắn, Ngô thị và anh em Lục Thư Thanh hết sức ngạc nhiên, các thần tử thì nhát gừng, đám cung nhân thì mù tịt không biết gì, chỉ có Tạ Cánh là cảm thấy căng thẳng.

 

Chiếc hộp gấm chứa đựng lông bờm của Y Vân thật ra vẫn luôn đặt trong tẩm điện của Lục Lệnh Tùng. Ngày hắn tỉnh lại đã nhắc đến Y Vân, Tạ Cánh thấy hắn còn chưa khỏi hẳn, sợ hắn lại ôm đau buồn cho nên đã viện cớ rằng "Y Vân đang dưỡng thương ở Vương phủ", mà thời điểm đó Lục Lệnh Tùng cũng không xuất cung ngay được, cho nên coi như có thể tạm thời qua mắt.

 

Sau đó hắn cũng đã hỏi thêm mấy lần, lần nào Tạ Cánh cũng muốn nói sự thật, nhưng rồi lại chẳng biết nói như thế nào.

 

Từ những ngày đầu tiên, khi tất thảy vẫn còn nguyên vẹn và tốt đẹp nhất, Y Vân đã luôn ở bên cạnh họ. Chấp nhận sự ra đi của nó chẳng khác nào tận tay nhổ bật cả những hồi ức tốt đẹp mà họ dùng để tự an ủi chính mình, điều ấy đều quá đỗi khó khăn đối với cả y và Lục Lệnh Tùng.

 

Không ai dám trả lời câu hỏi kia, cuối cùng Tạ Cánh mới ngập ngừng cất giọng: "Tử Phụng..."

 

Thế nhưng đã không còn cần thiết nữa.

 

Lục Lệnh Tùng đã đọc ra được điều khác lạ từ trong sự im lặng kéo dài ấy.

Bình Luận (0)
Comment