Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1009 - Chương 1009: Quy Muội, Đại Hung! (2)

Chương 1009: Quy Muội, đại hung! (2) Chương 1009: Quy Muội, đại hung! (2)

Mí mắt của Tổ An nheo lại, đại danh từ trung thần trong lịch sử, nhiều lần khuyên ngăn Trụ Vương, kết quả bị moi tim mà chết.

Bất quá lúc này không lo được Tỷ Can gì, hắn đi đến trước mặt Cơ Xương, ở trên cao nhìn xuống đồ án bát quái:

- Dịch Kinh ?

Cơ Xương hơi kinh ngạc:

- Không nghĩ tới đại vương cũng nhận biết thuật này, phải biết ta trải qua nhiều năm tổng kết mới lục lọi ra được.

Tổ An không có trả lời hắn, ngược lại hỏi:

- Nghe nói Dịch Kinh này có thể đoán mệnh, vừa rồi tựa hồ ngươi bói một quẻ, kết cục như thế nào?

Cơ Xương cúi đầu nhìn quẻ tượng trên mặt đất, cười chua xót nói:

- Quẻ Quy Muội, đại hung.

Tổ An sững sờ, không nghĩ tới hắn thật có chút bản lãnh, lần này thật là đại hung, hơn nữa có quan hệ tới Đế Ất Quy Muội.

Nếu thời điểm khác, nói không chừng hắn sẽ tìm cơ hội từ chỗ đối phương nghĩ biện pháp học được Dịch Kinh, phải biết Cơ Xương là người sáng lập Dịch Kinh, mà Dịch Kinh của hắn rõ ràng tràn ngập lực lượng thần bí.

Đáng tiếc bây giờ hắn căn bản không có tâm tình, hắn tùy ý phất phất tay, rất nhanh có thủ hạ bưng một cái hộp đựng thức ăn đi vào.

Hắn lạnh lùng nói:

- Tây Bá Hầu, quả nhân thấy ngươi ở trong phòng giam bần khổ, cố ý sai người làm chút bánh thịt, ngươi bồi bổ thân thể đi.

Ngay sau đó có ngục tốt bưng một bàn bánh thịt đi đến trước mặt Cơ Xương, phía trên nóng hôi hổi, hiển nhiên là vừa làm xong.

Cơ Xương nhìn chằm chằm bánh thịt trước mắt, sắc mặt bỗng nhiên đại biến.

Tổ An cười lạnh nói:

- Thế nào, Tây Bá Hầu sợ quả người hạ độc?

Cơ Xương thở dài:

- Đại vương là Thiên Tử, quân muốn thần chết thần không thể không chết, há cần hạ độc. Thần tạ ơn đại vương ân sủng.

Sau đó tay run rẩy vươn về phía bánh thịt, cầm tới bên miệng, trên mặt lộ ra vẻ do dự mấy lần.

Tổ An theo dõi hắn, không nghĩ tới mình lại thành bạo quân trong sử sách, hắn không rõ ràng trong lịch sử tại sao Thương Trụ Vương lại làm ra sự tình tàn bạo như vậy, nhưng hắn có lý do nhất định phải làm như vậy, phải đòi một cái công đạo cho muội muội.

Cơ Xương thở dài, rốt cục quyết định, ăn từng miếng bánh thịt, cuối cùng nhịn không được, chạy đến một bên nôn mửa.

Tổ An cười lạnh nói:

- Thế nào, chẳng lẽ không phù hợp khẩu vị của Tây Bá Hầu, thịt này là vừa mới giết, rất tươi.

Cơ Xương:

- ...

Hắn hít sâu một hơi, nói:

- Đại vương ban thưởng bánh rất ngon, chỉ là thân thể ta có chút...

Hắn còn chưa nói xong, Tổ An đã trực tiếp ngắt lời:

- Đã ngon, vậy lại ăn mấy cái đi.

Cơ Xương:

- ...

Đến từ Cơ Xương, điểm nộ khí +999!

Lấy lòng dạ của hắn cũng không nhịn được nổi giận, có điều hắn nhớ đến sứ mệnh của mình, chỉ cần có thể tránh thoát kiếp này, tương lai hắn sẽ báo thù Thương quốc, bạo quân này và yêu phụ ngàn đao bầm thây kia, bây giờ nhất thời vinh nhục lại tính được cái gì.

Sau đó hắn mặt không biểu tình, ăn hết mấy cái bánh thịt trước mắt:

- Đa tạ đại vương ban thưởng.

Tổ An nhìn hắn:

- Ngươi có biết bánh này dùng thịt gì làm không?

Cơ Xương giật mình:

- Không biết, cũng không muốn biết.

Tổ An lạnh giọng nói:

- Ngươi cho rằng theo ý ta ăn những bánh này, ta sẽ nghĩ ngươi triệt để thuận theo ta? Sau đó thả ngươi đi, ngươi trở lại Tây Kỳ nằm gai nếm mật, sau đó ở tương lai diệt đi đại Thương chúng ta?

Cơ Xương thầm kêu không ổn, lúc này lại nghe đối phương nói tiếp:

- Lúc trước các ngươi hại chết Tam Thải như thế nào, ta muốn các ngươi hoàn trả gấp bội!

- Người đâu, để Tây Bá Hầu nếm qua hải hình!

- Tuyệt đối không thể!

Xa xa truyền tới tiếng hô gấp rút, ngay sau đó một lão giả tóc trắng xoá được mấy chục người chen chúc nhanh chóng đi tới.

- Tỷ Can?

Quay đầu nhìn, Tổ An cau mày, trí nhớ có ấn tượng, chính là Vương thúc Tỷ Can.

Một bộ yêu nước thương dân, rất giống bộ dáng trung thần trong phim truyền hình.

- Có gì không thể?

Trong lòng Tổ An bất mãn, xem ra gia hỏa này và mình không phải một lòng.

Tỷ Can che ở trước mặt Cơ Xương, lo lắng nói:

- Tây Bá Hầu chính là chư hầu chi trưởng ở phía Tây, sao có thể vô duyên vô cớ chịu cực hình? Như vậy chẳng phải để thiên hạ chư hầu người người cảm thấy bất an?

- Vô duyên vô cớ?

Tổ An cười lạnh.

- Bọn họ hại chết muội... Tam Thải cô cô, há là vô duyên vô cớ? Giết người thì đền mạng, thiên kinh địa nghĩa!

Tỷ Can sững sờ, hiển nhiên không nghĩ tới còn có chuyện như vậy, lúc này Bùi Miên Mạn đại khái nói sự tình Tam Thải một lần, nàng biết Vương thúc Tỷ Can ở triều đình uy vọng rất cao, nếu có thể hắn kéo vào chiến tuyến, sự tình sau này sẽ dễ làm hơn rất nhiều.

Năm đó Tam Thải kết hôn Tỷ Can hiển nhiên cũng biết, nghe mà lông mày cau chặt.

Có điều hắn vẫn nói:

- Đại vương, việc đã đến nước này, lại giết Tây Bá Hầu, Tam Thải công chúa cũng không thể sống lại. Huống chi năm đó Tam Thải hòa thân, chính là vì hòa hoãn quan hệ với Tây Chu, bây giờ giết Tây Bá Hầu, chẳng phải để Tam Thải chết vô ích sao? Còn nữa, nghiêm ngặt nói ra, năm đó Tam Thải là tự tử, không phải Tây Bá Hầu ra tay.

Tổ An nghe mà cười rộ lên:

- Ấn lời của Vương thúc, Tam Thải chết chính là trách nàng?

Tỷ Can đáp:

- Ta không phải ý tứ này, chỉ muốn đại vương lấy đại cục làm trọng, không nên hành động theo cảm tính.

Tổ An lạnh lùng nói:

- Vương thúc luôn mồm đại cục đại cục, nhưng hiện tại song phương đã triệt để vạch mặt, coi như thả Cơ Xương, hắn cũng sẽ không niệm tình chúng ta, sẽ đi khua chuông gõ mỏ nghiên cứu làm sao diệt Thương, cái này gọi thả hổ về rừng, Vương thúc thực rất bảo thủ.

Nói xong hắn cũng lười phản ứng Tỷ Can, trực tiếp hạ lệnh:

- Người đâu, hành hình, nếu lại trì hoãn, liền theo Tây Bá Hầu cùng một chỗ bị chặt thành thịt vụn đi.

Bình Luận (0)
Comment