- Dẫn sói vào nhà.
Tổ An thở dài, những quý tộc Thương triều kia đấu tranh quyền lực, dẫn Đổng Trác vào kinh, ai biết “Đổng Trác” này dữ dội như vậy.
- Thời điểm chúng ta ý thức được đã muộn, khi đó đại cục đã định, Chu nhân thành thiên hạ chung chủ.
Vũ Canh cắn răng nói.
- Lúc đó thực lực của Chu nhân quá mạnh, ta chỉ có thể giấu tài góp nhặt thực lực, về sau Cơ Phát chết, con út vào chỗ, ta tìm được cơ hội cùng Chu nhân quyết chiến, bởi vì lo lắng thất bại, cho nên sớm chuẩn bị bí cảnh này, như vậy coi như ta thất bại, tương lai cũng có người biết chân tướng năm đó.
Sau khi Vũ Canh nói xong nhìn về phía Tổ An và Bùi Miên Mạn:
- Các ngươi rất không tệ, nhóm người thí luyện trước, tu vi đều cao hơn các ngươi, đáng tiếc ở trong thí luyện này, ta trực tiếp tước đoạt tu vi của mọi người, tất cả biến thành người bình thường. Bởi vì ta nhìn trúng không phải tu vi, mà là bọn họ có thể minh bạch phẫn nộ và oan khuất của Thương nhân chúng ta hay không, hơn nữa có thể tìm được phương pháp giải quyết hay không.
Hắn nói tiếp:
- Trước đó những người thí luyện kia, cũng không thiếu thế hệ thông minh tài trí, nhưng rất nhiều ngay cả ải thứ nhất cũng không qua, không bị Tiểu Thỏa lừa dối thì bất hoà với Phó Thuyết, hoặc trải qua mấy chục năm sinh hoạt Đế Vương, quên thân phận và nguyên nhân mình tới nơi này, triệt để mất phương hướng.
- Cửa thứ hai, nếu như không phải từ nhỏ thực tình yêu mến Tam Thải, về sau nàng sẽ không chủ động thay thế đi thông gia, một khi nữ thí luyện đến Tây Chu, thì chỉ có một con đường chết.
- Còn cửa thứ ba, ngươi lại nhìn rõ loạn cục, biết cái nào là địch nhân cái nào là bằng hữu, Mục Dã chi chiến triệu hồi chủ lực đến, còn để đồng bạn chỉ huy kỳ binh đột nhiên gia nhập chiến trường, thậm chí còn nhìn ra thân phận của ta, năm đó nếu phụ vương giống như ngươi, thì kết cục đã không giống.
Tổ An và Bùi Miên Mạn liếc nhau, cùng buông lỏng một hơi, hiển nhiên bọn họ là đôi thứ nhất trong tất cả người thí luyện đến được một bước này.
Chỉ bất quá tiếp xuống lời nói của Vũ Canh xoay chuyển:
- Đáng tiếc, ngươi vẫn không có hoàn thành thí luyện, ngươi chỉ là ở thời khắc sống còn mới nghĩ rõ ràng hết thảy, thời điểm đó căn bản không kịp ngăn cản, chỉ cần ta ra lệnh một tiếng, quân đội dưới quyền quay giáo phản kích, kết cục vẫn đã định trước, ngươi không thể thay đổi.
Tổ An và Bùi Miên Mạn biến sắc, ngã ở cửa cuối cùng, quả nhiên là phiền muộn.
Trong giọng nói của Vũ Canh cũng tràn ngập tiếc nuối:
- Các ngươi ở trong thí luyện biểu hiện rất ưu tú, vượt xa những người khác, nhưng càng như vậy để ta càng chờ mong, tương lai nói không chừng có người thí luyện còn ưu tú hơn các ngươi, có thể giải quyết hết thảy, cho nên các ngươi chuẩn bị đi chết đi.
Nói xong cả người hắn chậm rãi bay cao, toàn thân hắc khí lượn lờ, một cánh tay chậm rãi nâng lên, trên bàn tay hiện ra một tầng Thao Thiết Văn, ngay sau đó cả bàn tay hóa thành hắc động, bên trong truyền đến lực hút to lớn, hết thảy bắt đầu hủy diệt, ngay cả Lộc Đài cao lớn hùng vĩ cũng bắt đầu sụp đổ, các loại đồ vật bị hắn hút vào lòng bàn tay.
Hiển nhiên hắn phán định hai người thí luyện thất bại, muốn đóng cửa thế giới thí luyện, chờ đợi đối nam nữ hữu duyên tiếp theo tới mở.
Tổ An và Bùi Miên Mạn cảm giác linh hồn như bị xé rách, như tùy thời sẽ bị đối phương hút vào.
Bùi Miên Mạn cầm tay Tổ An thật chặt, buồn bã cười một tiếng:
- Chúng ta cũng coi như sống hết một đời, bây giờ có thể chết chung, cũng xem như thỏa mãn.
- Sao có thể chết dễ dàng như vậy.
Tổ An nhìn Vũ Canh nói.
- Lần thí luyện này chúng ta không có thất bại, ta còn có hậu thủ!
- Ồ?
Vũ Canh sững sờ, nhịn không được cười lạnh.
- Tất cả thủ đoạn của ngươi đều không giấu diếm được tai mắt ta, nào còn có hậu thủ gì.
Mặc dù hắn nói như vậy, nhưng bàn tay vẫn hơi nắm, lực hút xung quanh nhất thời giảm bớt.
Tổ An cảm thấy toàn thân nhẹ đi, không khỏi cảm khái nói:
- Xem ra trong tiềm thức của ngươi vẫn muốn chúng ta thành công.
Vũ Canh hừ lạnh:
- Lôi kéo tình cảm vô dụng, nếu không nói ra hậu thủ gì, vậy thì chờ hủy diệt đi.
Tổ An nhanh chóng đáp:
- Ngươi thiết kế bí cảnh này, mục đích chủ yếu là vì lưu lại chân tướng sự tình năm đó, tẩy đi rất nhiều bêu danh trên người Thương triều; cộng thêm nhìn xem ở dưới tử cục năm đó, có biện pháp nào lưu được một đường sinh cơ hay không.
- Phải thì thế nào? Tuy ngươi hoàn thành cái trước, nhưng mục đích cuối cùng ngươi còn chưa hoàn thành.
Vũ Canh lạnh lùng nói.
Tổ An cười cười:
- Ngươi còn nhớ cha con Phi Liêm Ác Lai không?
Vũ Canh không hiểu ý, cau mày nói:
- Nhớ, bọn họ là ngươi từ trong học trò nghèo đề bạt lên, cũng tính toán trung tâm. Nếu vừa rồi chiến cục tiếp tục phát triển, ở Mục Dã chi chiến, Ác Lai sẽ chết trận, tuy Phi Liêm đào thoát, cả đời quyết chí thề phản Chu, đáng tiếc thế lực của hắn quá yếu, cuối cùng không lật được gợn sóng gì.
Tổ An đáp:
- Tuy cả đời Phi Liêm không thành công phản Chu, nhưng hắn chôn xuống một hạt giống, thông qua nhiều đời truyền xuống. Phi Liêm, là tổ tiên Tần nhân, mà tương lai Chu triều lại bị Tần quốc diệt! Chu nhân mấy đời quyết chí thề không đổi Tiễn Thương, mới thành công diệt Thương; bên Phi Liêm cũng thế.
- Phi Liêm là tổ tiên Tần nhân?
Vũ Canh sững sờ, nhắm mắt lại, tựa hồ cấp tốc kiểm tra tin tức gì.
Cách một hồi sau đó, hắn bỗng nhiên mở to mắt, cười lên ha hả:
- Ác Lai sinh nhi tử, nhi tử cưới vợ sinh Bàng Cao, Bàng Cao sinh mấy con, qua mấy đời lại sinh Đại Lạc, Đại Lạc sinh nhi tử, nhi tử thành lập Tần quốc, mà ngày sau Tần quốc diệt Chu, ha ha ha, diệu, thật diệu!