Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1015 - Chương 1015: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết (4)

Chương 1015: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết (4) Chương 1015: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết (4)

Tổ An thầm kêu may mắn, nếu không phải có Hoàng Hậu Đại Tần Mị Ly tồn tại, hắn cũng không biết những sự tình này, cho nên trước đó nhìn thấy cha con Phi Liêm Ác Lai, liền trọng dụng bọn họ, lúc đó cũng nghĩ dùng bọn họ làm hậu thủ, không nghĩ tới thật dùng tới.

Vũ Canh triệt để thu tay lại, chậm rãi từ không trung hạ xuống mặt đất, xung quanh vốn sụp đổ hết thảy rơi vào trạng thái đứng im.

Ánh mắt hắn phức tạp nhìn Tổ An:

- Ngươi thật khiến ta rất giật mình, lại có an bài như vậy. Tuy đây không phải trực tiếp nghịch thiên cải mệnh, cải biến kết cục Thương diệt năm đó. Nhưng coi như ngươi cải biến thế nào, thì hết thẩy chỉ là hư giả, căn bản không ảnh hưởng thực tế, sao so được hậu nhân Phi Liêm ở trong lịch sử diệt Chu khiến người ta thống khoái.

Tổ An chắp tay:

- May mắn mà thôi, nói cho cùng vẫn là trong lòng Thái tử ôm chờ đợi với người thí luyện, mới cho chúng ta nhiều cơ hội như vậy.

Vũ Canh khẽ gật đầu:

- Không tệ không tệ, không có đắc chí vừa lòng, năm đó nếu phụ vương ta khiêm tốn như ngươi, thì không đến mức bị chúng bạn xa lánh.

Tổ An không dám vọng ngôn, người ta có thể nói cha mình, nhưng mình đi nói chính là muốn chết:

- Không biết chúng ta thí luyện có tính thông qua không?

Vũ Canh không có nhìn về phía hắn, ngược lại trầm giọng hỏi:

- Trả lời vấn đề cuối cùng của ta, tại sao ngươi lại có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh của Chu Vương tộc? Chẳng lẽ ngươi cũng tiến vào bí cảnh của Chu triều?

Hắn không hoài nghi đối phương là hậu nhân của Chu vương thất, dù sao ở trong thí luyện, gia hỏa này là trực tiếp chặt cha con Cơ Xương thành thịt vụn, nào có tử tôn mất dạy như thế.

Còn trên người đối phương có Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh của Vương tộc Tần quốc, hắn chưa quen thuộc, cho nên không có nhạy cảm như vậy.

Cảm nhận được trong mắt đối phương lóe lên sát cơ, Tổ An cẩn thận từng li từng tí trả lời:

- Ta không có tiến vào bí cảnh của Chu nhân, chỉ là một tiền bối đi vào, cơ duyên xảo hợp tiện nghi ta.

Hắn đại khái kể lại sự tình của Mễ lão đầu một lần.

- Vậy thì tốt vậy thì tốt.

Vũ Canh cười ha ha:

- Xem ra ngươi quả nhiên phúc phận thâm hậu, có tư cách tiếp nhận truyền thừa của Thương triều chúng ta, tiếp lấy.

Nói xong ném một quyển sách qua, Tổ An nhận lấy, thấy rõ mấy cái chữ to: Thao Thiết Thôn Thiên Quyết !

- Này coi như khen thưởng các ngươi thông qua thí luyện.

Vũ Canh nói.

- Thao Thiết Thôn Thiên Quyết là Vô Thượng Bảo Điển chỉ các đời Thương Vương mới có tư cách tu luyện, lợi hại hơn Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh của Chu nhân rất nhiều, Đại Thương ta làm sao có thể ở phương diện này thua Chu nhân!

Nghe được không cam lòng trong giọng nói của hắn, Tổ An vui vẻ, xem ra gia hỏa này cực kỳ căm hận Chu nhân.

Hắn vội vàng hỏi:

- Vậy đồng bạn của ta thì sao? Thứ này nàng có thể tu luyện không? Nàng có ban thưởng gì?

Vũ Canh lạnh nhạt nói:

- Thao Thiết Thôn Thiên Quyết chỉ có Thương Vương mới có thể tu luyện, nàng tự nhiên không được. Bất quá ngươi không cần lo lắng, nàng cũng sẽ có thu hoạch.

Nói xong ném một miếng ngọc cho Bùi Miên Mạn, Vũ Canh giải thích:

- Đây là Thiên Trí Ngọc, có thể hấp thu thiên địa nguyên khí, để tu luyện làm nhiều công ít. Mặt khác còn có một công năng, chỉ cần ngọc này không vỡ, dù thân thể tử vong, linh hồn vẫn có thể bất diệt.

Bùi Miên Mạn cầm miếng ngọc, cảm thấy linh hồn được tẩm bổ, có thể nghĩ khi tu luyện sẽ được trợ giúp lớn như thế nào. Hơn nữa nghe ý tứ trong lời nói của đối phương, cái này tương đương với có cái mạng thứ hai?

Vũ Canh nói tiếp:

- Mặt khác thông qua ngọc này có thể được Hào Tôn ở cửa vào thí luyện tán thành, đó cũng là pháp bảo lợi hại, kiếp trước ngươi làm qua Phụ Hảo, cùng ngươi là tuyệt phối.

Hai mắt Bùi Miên Mạn tỏa sáng:

- Đa tạ Thái tử!

- Là ta cám ơn các ngươi mới đúng.

Vũ Canh khoát tay.

- Các ngươi tự động rời đi đi, tội nhân như ta rốt cục có mặt mũi đi bái kiến liệt tổ liệt tông trong thái miếu rồi...

Nói xong thần sắc tịch mịch quay người rời đi, thân hình dần dần hóa thành hư vô.

- Chúng ta làm sao rời bí cảnh?

Nhìn thấy đối phương biến mất, Tổ An chợt nhớ tới chuyện trọng yếu lớn nhất còn chưa hỏi, đáng tiếc không có bất kỳ hồi âm gì, cũng không biết là Vũ Canh cố ý không trả lời hay đã rời khỏi thế giới này.

Tiếp xuống không khí xung quanh vặn vẹo, hai người cảm giác mất trọng lượng, thời điểm tỉnh lại lần nữa, phát hiện hai người đang duy trì tư thế đưa tay đặt trên Phụ Hảo Hào Tôn.

Hiển nhiên đây là địa phương vừa rồi bọn họ mở ra thí luyện, xung quanh không có một ai, vốn trước khi đến còn có chút bận tâm khô lâu tướng quân Á Trường sẽ ở bên cạnh gây bất lợi, bất quá trải qua thời đại Vũ Đinh thí luyện, bọn họ đều rất rõ ràng Á Trường là một đồng bọn trung hậu đáng tin, vốn còn muốn cùng hắn ôn chút chuyện, ai biết hắn căn bản không ở nơi này, hiển nhiên là tiếp tục về trong quan tài ngủ.

- A, sao trở lại nhanh như vậy, chẳng lẽ không có cách nào mở ra thí luyện?

Đúng lúc này trong đầu truyền đến thanh âm quen thuộc của Mị Ly.

Tổ An sững sờ:

- Từ khi chúng ta đưa tay đặt lên bình đài này, đã trải qua bao lâu?

- Không bao lâu, mấy hơi mà thôi, các ngươi là không có mở ra thí luyện, hay đã thuận lợi thông qua?

Mị Ly kiến thức rộng rãi, ẩn ẩn đã đoán được cái gì.

- Đương nhiên là thuận lợi thông qua.

Tổ An thăm thẳm thở dài.

- Không nghĩ tới chúng ta ở bên kia vượt qua hơn mấy chục năm, bên này chỉ mới mấy hơi thở.

Tuy từ triều Vũ Đinh đến triều Trụ Vương mạt đại, tổng cộng có hơn mấy trăm năm, nhưng hai người Tổ An tự mình trải qua chỉ mấy chục năm.

Bình Luận (0)
Comment