Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1022 - Chương 1022: Trở Mặt Thành Thù

Chương 1022: Trở mặt thành thù Chương 1022: Trở mặt thành thù

Mặc dù Tổ An có chút không nỡ, nhưng đối phương giúp hắn nhiều việc như vậy, hơn nữa đáp ứng giúp nàng tái tạo thân thể, bây giờ đã ra cơ hội tốt như vậy, hắn sao tiện ngăn cản, chỉ có thể nhìn linh hồn nàng bay về phía Đát Kỷ.

Mị Ly chui vào trong cơ thể Đát Kỷ, Tổ An đang định hỏi nàng cảm thụ như thế nào, chợt nghe một tiếng kêu thảm, linh hồn thể của Mị Ly hốt hoảng lui ra ngoài, sau đó sợ hãi nhìn thân thể Đát Kỷ.

- Làm sao vậy? Hoàng Hậu tỷ tỷ.

Tổ An vội vàng hỏi, hắn đã nhìn ra tình huống của đối phương có chút không đúng.

Mị Ly tức giận trừng hắn:

- Ngươi nói nữ nhân này linh hồn thiếu thốn?

- Đúng vậy.

Tổ An vô ý thức đáp, chí ít hệ thống nói cho hắn biết như vậy.

Thấy biểu lộ của hắn không giống gạt người, trên mặt Mị Ly lóe qua vẻ nghi hoặc:

- Kỳ quái...

- Đến cùng xảy ra chuyện gì?

Tổ An gấp, hắn nhìn thấy thân thể Mị Ly lúc sáng lúc tối, hiển nhiên là đã bị thương.

Mị Ly đáp:

- Linh hồn nàng không phải thiếu thốn, mà bị một đại trận huyền ảo phong ấn... Ách, tựa hồ cũng có thể nói thiếu thốn, có phong ấn này tồn tại, ba hồn bảy vía của nàng trừ Mệnh Hồn, thì hắn đều không thể trở về bản thân, cho nên mới như vậy.

Người có ba hồn bảy vía, hồn có ba, một là Thiên Hồn, hai là Địa Hồn, ba vì Mệnh Hồn. Bảy phách thì đại biểu cho mừng, giận, buồn, sợ, thích, ác, muốn.

Tổ An sững sờ:

- Nghe ngươi nói, nếu tương lai giải khai phong ấn trên người nàng, nàng có thể khôi phục thần trí?

Bỗng nhiên hắn tràn ngập chờ mong, hiện tại Đát Kỷ đẹp thì đẹp, nhưng chỉ có thân thể, cảm giác rất không thoải mái, nếu tương lai linh hồn trở về, vậy thì sẽ thành hồ ly tinh mị khuynh thiên hạ.

- Ngươi không cần nghĩ.

Mị Ly hừ lạnh.

- Phong ấn trong cơ thể nàng cực kỳ huyền ảo, tựa hồ ẩn ẩn phù hợp đại đạo, ngay cả ta thời kỳ toàn thịnh cũng không cách nào phá giải, chớ nói chi là ngươi.

Tổ An không để ý:

- Từ từ sẽ đến, dù sao cũng tốt hơn từ đầu cho rằng nàng vĩnh viễn là người vô hồn. Hoàng Hậu tỷ tỷ, có phải ngươi không có cách nào chiếm thân thể nàng không?

Mị Ly trợn mắt:

- Trong cơ thể nàng có đại trận khủng bố kia tồn tại, ta đi vào chờ bị trấn áp đến hồn phi phách tán sao?

Tổ An buông lỏng một hơi, vô ý thức đáp:

- Vậy thì tốt, vậy thì tốt.

Thần sắc Mị Ly lạnh lẽo:

- Thế nào, có phải cảm thấy thân thể nữ nhân này bị ta chiếm, ngươi sẽ thiếu đi một mỹ nữ tuyệt sắc đúng không? Hiện tại biết ta chiếm không được, mới cao hứng như vậy.

Tổ An thở dài một hơi:

- Ta chỉ không nỡ bỏ ngươi rời đi, đã quen ngươi ở bên cạnh ta.

Ánh mắt Mị Ly hơi động, trầm mặc thật lâu, cuối cùng nhỏ giọng nói mấy chữ:

- Ta cuối cùng vẫn phải rời đi.

Tổ An cười ha ha:

- Chí ít bây giờ còn ở cùng một chỗ, cho ta một đoạn thời gian chuẩn bị tâm lý.

Mị Ly nhếch miệng, cũng không nói gì.

Tổ An vội vàng hỏi:

- Vừa rồi có phải ngươi thụ thương không?

Mị Ly gật đầu, trong giọng nói tràn đầy sợ hãi và ảo não:

- May mắn ta không dám chủ quan, một mực ngưng thần đề phòng, thấy tình thế không đúng lập tức chạy ra, bằng không bây giờ thần hồn thật có khả năng bị đại trận kia đánh hồn phi phách tán, dù như thế, thần hồn của ta cũng bị thương nặng, trước đó vài ngày khổ tu lại uổng phí.

Tổ An:

- ...

Mặc dù biết nàng bị thương, nhưng không nghĩ tới nghiêm trọng như vậy, khó trách vừa rồi giọng nói của nàng không tốt lắm.

- Được rồi, tiếp xuống ta thật phải ngủ say phục hồi thần hồn, trong thời gian ngắn chỉ sợ không cách nào giúp ngươi, ngươi tuyệt đối đừng nghĩ ta ở trong bóng tối nhìn ngươi, nếu có nguy hiểm liền ra giúp đỡ, bằng không đến thời điểm đó ngươi chết cũng không biết chết như thế nào.

Ngữ khí của Mị Ly cực kỳ trịnh trọng.

Tổ An ân một tiếng:

- Hoàng Hậu tỷ tỷ, ngươi chiếu cố ta lâu như vậy, lại thêm bây giờ ta cũng trải qua sinh tử mấy lần, nếu mỗi lần đều nghĩ dựa vào ngươi, ta còn không bằng mua đậu hũ đâm chết.

- Đúng rồi, sau khi ta đến kinh thành, nhất định tìm kiếm một số dược tài giúp phục hồi thần hồn cho ngươi.

- Hừ, sau khi đến kinh thành, chính ngươi cũng ăn bữa nay lo bữa mai, đừng nghĩ những thứ này.

Dù miệng nói như vậy, nhưng ánh mắt Mị Ly càng nhu hòa, trong lòng thầm hừ một tiếng, gia hỏa này có tâm như thế, ta không so đo hắn có chút tâm tư xấu xa.

Vừa rồi nói dễ nghe, đừng cho rằng ta không biết còn có một nguyên nhân trọng yếu, sợ ta chiếm thân thể Đát Kỷ xong mất đi khoái lạc gấp đôi, hừ, ngay cả bản cung cũng dám đánh chủ ý, quả nhiên là tiểu sắc phôi.

Mị Ly tiến vào trạng thái ngủ say, Tổ An thu Đát Kỷ lại, đồng thời bắt đầu nghiên cứu Thao Thiết Thôn Thiên Quyết, từ miêu tả xác thực rất mạnh, hiện tại hắn cũng kịp phản ứng, lúc trước thí luyện, ở trên Lộc Đài, Vũ Canh đưa tay liền hủy thiên diệt địa, hết thảy đồ vật đều bị hút vào trong lòng bàn tay của hắn, đó hẳn là thi triển Thao Thiết Thôn Thiên Quyết.

Cũng không biết lúc nào mình mới có thể đạt tới loại trình độ đó, Tổ An tràn ngập mê mẩn.

Đột nhiên thần sắc hắn cổ quái, lúc đó Vũ Canh một mực ở cửa ải cuối cùng, nhưng mẫu hậu hắn Khương Hoàng Hậu cũng có, khẳng định dung mạo cử chỉ đều không khác Khương Hoàng Hậu chính thức chút nào.

Lúc trước mình lo lắng kết quả thí luyện mới vô ý đi hậu cung của Trụ Vương, nếu mình thật nhịn không được đi hậu cung sủng hạnh Khương Hoàng Hậu, hắn đến cùng có đi ra ngăn cản hay không? Hay không ngăn cản?

- Ngươi đang suy nghĩ gì thế?

Đúng lúc này bên tai truyền tới một thanh âm êm tai.

- Có chút hối hận lúc đó không có...

Bình Luận (0)
Comment