Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1023 - Chương 1023: Trở Mặt Thành Thù (2)

Chương 1023: Trở mặt thành thù (2) Chương 1023: Trở mặt thành thù (2)

Tổ An vô ý thức đáp, đột nhiên chú ý tới Bùi Miên Mạn đang đứng ở bên cạnh.

- Hối hận cái gì?

Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.

- Không có gì.

Tổ An mặt mo đỏ ửng, cái kia nói ra miệng, ngay cả mình cũng cảm thấy mất mặt.

- Ngươi đã luyện hóa Phụ Hảo Hào Tôn?

- Không sai, ta đã cùng nó thành lập tâm thần liên hệ.

Tay ngọc của Bùi Miên Mạn mở ra, một cái Hào Tôn co nhỏ lại vô số lần xuất hiện ở trong lòng bàn tay nàng, chậm rãi xoay tròn.

Tổ An nhìn mà hâm mộ không thôi, cũng không phải hâm mộ nó mạnh, mà cảm thấy cái tư thế này rất trâu bò:

- Cái Hào Tôn này có tác dụng gì?

Bùi Miên Mạn lắc đầu:

- Hiện tại ta hiểu rất ít, chỉ ẩn ẩn biết nó có quan hệ với đêm tối, cụ thể còn cần chậm rãi nghiên cứu thăm dò.

Tổ An gật đầu, rất nhiều pháp khí đều cần linh hồn triệt để phù hợp mới có thể thi triển ra toàn bộ công năng, Bùi Miên Mạn chỉ vừa luyện hóa Hào Tôn mà thôi, bất quá lấy nàng đã từng làm qua Phụ Hảo, chắc hẳn không bao lâu sẽ triệt để phù hợp.

- Đúng rồi, theo Hào Tôn bị ta luyện hóa, trên mặt đất xuất hiện một cơ quan, tựa hồ có thể thông xuống dưới.

Bùi Miên Mạn nói.

Tổ An đi tới vị trí trước đó Hào Tôn đứng sừng sững xem xét, trên mặt đất quả nhiên xuất hiện một cửa động, nhìn bích hoạ hai bên đường có chút quen mắt, hắn bỗng nhiên thốt ra:

- Đây là Phụ Hảo chi mộ.

- A? Làm sao ngươi biết.

Bùi Miên Mạn tò mò hỏi.

Trên mặt Tổ An lộ ra thần sắc thổn thức:

- Ngươi quên ở trong thí luyện, sau khi ngươi chết, cái này mộ là ta làm sao, bích hoạ phía trên, còn có Hào Tôn này, giống trong trí nhớ của ta như đúc.

Bùi Miên Mạn nhẹ nhàng cầm tay hắn:

- Hết thảy đều đã qua, bây giờ ta còn ở bên cạnh ngươi.

Tổ An gật đầu:

- Ừm, chúng ta đi xuống trước đi, ta nhớ Ngọc Tông bồi táng ở bên trong, chúng ta lấy đưa cho thiếu nữ Khương Khương kia.

- Như vậy có thể quấy rầy nàng yên nghỉ không?

Bùi Miên Mạn có chút lo lắng.

Tổ An mỉm cười:

- Ngươi quên ngươi chính là Phụ Hảo, ta là Vũ Đinh, đến nơi đây chỉ là trở lại chốn cũ mà thôi, coi như nàng trên trời có linh, nhìn thấy cố nhân, chỉ sợ cao hứng còn không kịp.

Bùi Miên Mạn lẩm bẩm:

- Trong thí luyện rõ ràng đều là giả.

Tuy nói như thế, nhưng cả người nàng rõ ràng buông lỏng hơn không ít.

Hai người một đường đi xuống, quả nhiên, bên trong hết thảy đều giống như trí nhớ, để Tổ An có chút hoảng hốt, lần nữa sinh ra cảm giác Trang Chu Hiểu Mộng.

Dựa theo trí nhớ, rất dễ dàng tìm được Ngọc Tông, đồng thời còn tìm được cái chõ đựng đầu lâu của Khương Khương, trong thí luyện Tổ An lo lắng ngày sau tìm không thấy, cố ý hạ lệnh đặt xương sọ của Khương Khương vào trong mộ, chính là vì hôm nay thuận tiện tìm kiếm, không nghĩ tới thật sự ở nơi này.

Sắc mặt của Bùi Miên Mạn có chút kỳ quái:

- Vậy mà thật ở nơi này, chẳng lẽ chúng ta thí luyện trải qua hết thảy đều là thật?

- Cũng chưa chắc như ngươi ta tưởng tượng, lấy kiến thức của chúng ta bây giờ, không cách nào giải thích loại trùng hợp này cũng bình thường, đừng có đoán mò.

Tuy Tổ An nói như vậy, nhưng ánh mắt vẫn nhìn về phía quan tài ở một bên.

Bùi Miên Mạn cũng nhìn qua, bỗng nhiên nàng trầm giọng nói:

- Ta muốn thấy người trong quan tài một chút.

Tổ An đè tay nàng lại, hơi lắc đầu:

- Không cần thiết, trong lòng ta, ngươi chính là chỗ mềm mại nhất, không phải là cái gì khác, cần gì phải tự tìm phiền não.

Bùi Miên Mạn đầu tiên là khẽ giật mình, sau đó nở nụ cười xinh đẹp:

- Ngươi nói đúng, ta chính là ta, cần gì phải suy nghĩ lung tung làm hỏng đạo tâm.

Hai người suy nghĩ thông suốt, không còn đi xoắn xuýt những suy đoán lung tung, dắt tay cộng đồng rời mộ Phụ Hảo.

- Đúng rồi, ta đã biết làm sao rời bí cảnh này.

Tựa hồ Bùi Miên Mạn nhớ ra cái gì, bỗng nhiên nói.

- Làm sao rời đi?

Tổ An vội vàng hỏi thăm, hai người tiến vào bí cảnh này quá lâu, cũng không biết bên ngoài đám người Sơ Nhan thế nào.

Tuy Mị Ly chứng thực thời gian trong thí luyện không có qua quá lâu, nhưng trước thí luyện, hai người ở trong bí cảnh rất lâu, vạn nhất thời gian trong bí cảnh lưu tốc khác biệt bên ngoài, chờ hai người ra ngoài đã thương hải tang điền, đó mới là thật muốn khóc.

- Hào Tôn này chính là mắt trận của bí cảnh, khống chế nó thì có thể tùy thời rời đi.

Bùi Miên Mạn đáp.

- Bất quá theo mắt trận rời đi, chỉ sợ về sau sẽ không còn cách nào mở ra bí cảnh này.

Tổ An trầm giọng nói:

- Cho nên chúng ta đưa đồ vật cho Khương Khương trước lại đi, chí ít để cho nàng siêu độ hết tộc nhân của mình.

Hai người đều là thế hệ hết lòng tuân thủ hứa hẹn, tự nhiên không nguyện ý nuốt lời, rất nhanh bọn họ đi ra đại môn, trở về chốn cũ.

- Khương Khương?

Xung quanh tối như mực, không có cái gì, Tổ An đành phải gọi nàng.

Dù sao nơi này là địa bàn của Khương Khương, lại thêm hai người trải qua nhiều kỳ ngộ và lịch duyệt như vậy, tự nhiên không sợ đưa tới nguy hiểm gì.

- Nàng tới.

Bùi Miên Mạn chỉ vào một phương hướng nói.

Tổ An sững sờ, hắn trông qua, bên kia đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy:

- Tối như thế ngươi cũng thấy rõ?

- Hẳn là công lao của Phụ Hảo Hào Tôn, Hào vốn là vương giả trong đêm tối, ta nhìn đêm tối giống như ban ngày, ẩn ẩn có loại cảm giác, đến tương lai triệt để nắm giữ Hào Tôn, nói không chừng ta có thể bỗng dưng chế tạo đêm tối, kéo địch nhân vào trong đó chiến đấu.

Bùi Miên Mạn có chút hưng phấn nói.

- Đây chính là một loại lĩnh vực, đến thời điểm đó cho dù gặp người tu vi cao hơn ngươi, cũng có sức đánh một trận.

Tổ An tán thán nói.

Bình Luận (0)
Comment