Thời điểm hai người nói chuyện phiếm, U Linh thiếu nữ trước đó đã đi tới trước mặt:
- Đại ca ca, đại tỷ tỷ...
Nàng vốn nhảy cẫng chạy tới, nhưng thời điểm nhìn thấy hai người bỗng nhiên biến sắc.
Bất quá hai người không có chú ý tới thần sắc nàng biến hóa rất nhỏ, Tổ An đưa Ngọc Tông cho nàng:
- Khương Khương, may mắn không làm nhục mệnh, chúng ta tìm được Ngọc Tông ngươi nói trở về.
Thiếu nữ tiếp nhận, vuốt ve Ngọc Tông, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng mất mà được lại:
- Cảm... cảm ơn.
Thời điểm nói chuyện nàng mang Ngọc Tông lên tay, cũng không biết nguyên nhân, mặt ngoài Ngọc Tông lóe qua từng đạo từng đạo lưu quang, sau đó dần dần hư hóa, cuối cùng hóa thành một hoa văn hình dáng Ngọc Tông khắc vào trên cánh tay của nàng.
Tổ An nhìn đến tấm tắc lấy làm kỳ lạ, ở trong thí luyện, bọn họ từ trong miệng người Đông Di biết được đây là thánh vật của Đông Di, nhưng bất kể nhìn thế nào cũng chỉ là Ngọc Tông bình thường, nhiều lắm là làm tinh xảo, thực tìm không thấy chỗ kỳ dị gì, nhưng ở trong tay Khương Khương rõ ràng không giống.
Bất quá bọn hắn cũng không đến mức ham đồ vật của người ta, lúc này chợt nhớ tới cái gì, lại lấy cái chõ chứa xương đầu của nàng ra:
- Khương Khương, đây chính là xương sọ của ngươi...
Hắn vốn còn muốn nói vài lời an ủi, nhưng thiếu nữ vừa nhìn xương sọ trong cái chõ, hai mắt lập tức đỏ bừng, cắn răng nghiến lợi nói:
- Thương nhân, đều phải chết!
Trong lòng Tổ An nổi lên báo động, vội vàng kéo Bùi Miên Mạn lui về phía sau, chỗ vừa rồi hai người đứng nhất thời sụp đổ, hiển nhiên là bị một cỗ cự lực trùng kích.
Hắn cả giận nói:
- Khương Khương, ngươi điên sao?
Thiếu nữ lăng không bay lên, mái tóc trên đầu không gió mà bay:
- Thương nhân phải chết, trên người các ngươi có khí tức Thương nhân nồng đậm, tuyệt đối là Thương nhân hàng thật giá thật.
Tổ An không còn gì để nói, tính ra bọn họ một cái tu luyện Thao Thiết Thôn Thiên Quyết, một cái mang theo Phụ Hảo Hào Tôn và Thiên Trí Ngọc của Thương triều, lại thêm hai người ở trong thí luyện làm Thương Vương Thương Hậu lâu như vậy, muốn không có khí tức Thương nhân cũng khó.
Lúc này âm thanh lạnh lẽo của thiếu nữ vang lên:
- Cho nên... Đi... Chết đi!
Nàng vẫy tay, xung quanh truyền đến thanh âm sột sột soạt soạt, sắc mặt hai người nhất thời khó coi, chỉ thấy những Cổ Mạn Đồng kia lượn quanh ở bên người thiếu nữ, võ sĩ bạch cốt lít nha lít nhít tràn tới, đồng thời trên mặt đất còn truyền đến thanh âm tê tê, là những quái xà trước đó nhìn thấy ở trong hố lớn.
Hiện tại Tổ An còn nhớ rõ cục diện lúc trước bị những quái xà kia làm cho đau đầu, vội vàng hỏi thăm Bùi Miên Mạn:
- Ngươi không phải nói có thể ra bí cảnh sao, bây giờ có thể đi ra ngoài không.
Bùi Miên Mạn lắc đầu, nhíu mày:
- Không được, cái kia phải cần một khoảng thời gian an tĩnh câu thông, bọn gia hỏa này căn bản sẽ không cho chúng ta thời gian.
Nàng vừa dứt lời, những Bạch Cốt Võ Sĩ kia đã vung đao công tới.
Tổ An rút ra Thái A Kiếm, đâm trúng đầu lâu của một Bạch Cốt Võ Sĩ tới gần, bất quá lập tức lại có càng nhiều Bạch Cốt Võ Sĩ công tới, những thứ này thì thôi, chủ yếu là những quái xà kia xuyên qua ở trên mặt đất, không ngừng phun độc dịch, thình lình lại duỗi ra cắn một cái.
Những Bạch Cốt Võ Sĩ kia tự nhiên không sợ độc tố của quái xà, nhưng Tổ An và Bùi Miên Mạn không dám để những quái xà này cắn trúng.
Cho nên hai người bị làm đến luống cuống tay chân, đột nhiên một đóa hoa hồng màu đen tràn ra, kiều diễm vô song, đồng thời lại tràn ngập khí tức hủy diệt, bạch cốt và quái xà trong phạm vi mấy trượng cháy thành tro tàn.
Đây là chiến kỹ Sắc Vi Nghiệp Hỏa của Bùi Miên Mạn, trước đó nàng tiến vào bí cảnh một mực bị thương, trạng thái không đủ chèo chống nàng thi triển, nhưng ở trạng thái toàn thịnh, vừa ra tay quả nhiên bất phàm.
Bùi Miên Mạn nhỏ giọng nói:
- Chiêu này ta không có cách nào một mực vận dụng.
Nàng vừa dứt lời, xung quanh lại bắt đầu tụ tập rất nhiều quái xà và Bạch Cốt Võ Sĩ, như vô cùng vô tận.
Giữa không trung, thiếu nữ nhíu mày, tựa hồ phát ra chỉ lệnh gì, những Cổ Mạn Đồng ở xung quanh ào ào lao về phía Bùi Miên Mạn.
Bùi Miên Mạn biến sắc, hiển nhiên còn nhớ rõ thống khổ khi bị Cổ Mạn Đồng khống chế, mà những Cổ Mạn Đồng kia tựa hồ có sức miễn dịch rất lớn với hỏa diễm.
Tổ An vội vàng đi tới bên người nàng, huy kiếm giúp đỡ bức lui mấy con Cổ Mạn Đồng, hắn cũng rõ ràng như vậy không phải biện pháp, muốn thi triển Thao Thiết Thôn Thiên Quyết vừa học được, nhưng xung quanh không phải vật chết chính là loài rắn buồn nôn, có lẽ tu luyện tới cấp bậc cao có thể hút vạn vật, nhưng bây giờ hắn còn không làm nổi.
Bỗng nhiên trong lòng hắn hơi động, bọn gia hỏa xung quanh này số lượng nhiều, linh trí yếu, mình không có kỹ năng quần công, nhưng có người có nha.
Hắn vội vàng triệu hoán Đát Kỷ ra, nhanh chóng hạ chỉ lệnh.
Bùi Miên Mạn trợn tròn mắt, nhìn thấy bỗng nhiên xuất hiện một nữ tử đẹp đến không tưởng nổi, trong ngực ôm đàn tì bà, tay trắng nhẹ nhàng bắn ra, thanh âm êm tai vang lên, sau đó những Bạch Cốt Võ Sĩ, Cổ Mạn Đồng, còn có vô số quái xà vốn đang khí thế hung hăng công tới, đều ào ào dừng lại.
Thiên Ma Mị Âm!
Để mục tiêu tu vi hoặc linh trí thấp rơi vào hỗn loạn, mất phương hướng thần chí.
Bây giờ Đát Kỷ mới Tứ phẩm đỉnh phong, những Bạch Cốt Võ Sĩ hoặc Cổ Mạn Đồng kia, rất nhiều thực lực còn vượt qua nàng, nhưng bọn gia hỏa này có một đặc điểm cộng đồng, chính là linh trí rất thấp.
Dù Cổ Mạn Đồng có năng lực mê hoặc nhân tâm, nhưng bản thân chúng nó linh trí cũng không cao.