Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1025 - Chương 1025: Trên Trời Dưới Đất Duy Ta Độc Tôn

Chương 1025: Trên trời dưới đất duy ta độc tôn Chương 1025: Trên trời dưới đất duy ta độc tôn

Cho nên Thiên Ma Mị Âm của Đát Kỷ vừa vặn là khắc tinh của chúng.

Nghe được thanh âm này, những Bạch Cốt Võ Sĩ, Cổ Mạn Đồng kia rơi vào hỗn loạn, tuy trên mặt chúng nó không có biểu lộ, nhưng mọi người có thể cảm giác được lúc này chúng thống khổ.

Rất nhanh từng cái điên cuồng công kích đồng bạn, giữa sân một mảnh hỗn loạn.

Những quái xà kia càng không chịu nổi, bọn chúng sớm đã quấn quít cùng một chỗ, hoặc dùng độc răng cắn xé đối phương, hoặc dùng thân thể xoắn giết đối phương, trong lúc nhất thời giống như địa ngục.

Bùi Miên Mạn trợn mắt hốc mồm, vô ý thức dựa gần Tổ An, dường như chỉ có vậy mới có thể hơi an tâm.

Lúc này thiếu nữ Khương Khương cũng giật mình, lấy năng lực của nàng, Thiên Ma Mị Âm tự nhiên vô hiệu.

Thấy không còn cách nào khống chế những thủ hạ kia, Khương Khương dùng tay đè vào đỉnh đầu của một Cổ Mạn Đồng, quang mang lập loè, sau đó Cổ Mạn Đồng kia nhanh chóng biến lớn.

Cơ hồ chỉ nháy mắt, nó từ một đứa bé biến thành cự nhân cao mười trượng, mà thiếu nữ Khương Khương thì đứng ở trên đỉnh đầu của nó.

Tổ An:

- ...

Bùi Miên Mạn:

- ...

Lúc này thiếu nữ Khương Khương chỉ về phía hai người, Cổ Mạn Đồng cất bước đi tới.

Mặc dù nói là đi, nhưng bởi vì hình thể to lớn, tùy tiện một bước cũng mười mấy mét, còn nhanh hơn người bình thường chạy.

Oanh, oanh, oanh!

Bước chân nặng nề chấn đến toàn bộ địa cung lay động, những nơi đi qua, tất cả Bạch Cốt Võ Sĩ đều bị giẫm thành bột mịn.

Nhìn bàn chân to lớn đạp tới, Tổ An và Bùi Miên Mạn hiển nhiên sẽ không đón đỡ, ăn ý né tránh.

Cổ Mạn Đồng kia lại cực kỳ linh hoạt, hai cánh tay thịt ục ục nhanh chóng đập tới.

Hai người không ngừng né tránh, xung quanh rất nhiều nơi đều bị nện đến mảnh đá bay loạn.

Lúc này thiếu nữ Khương Khương điều khiển Cổ Mạn Đồng lao về phía Đát Kỷ, hiển nhiên nàng rõ ràng chỉ cần diệt trừ nữ nhân này, như vậy những thủ hạ kia sẽ khôi phục bình thường.

Mũi chân của Đát Kỷ điểm một cái, thân hình nhẹ nhàng tránh né, váy áo tung bay, giống như tiên nữ hạ phàm.

Tuy thiếu thốn linh hồn, nhưng bản năng chiến đấu còn đó, cho nên tránh né cũng không khó khăn.

Tổ An biết tiếp tục như vậy không phải biện pháp, Cổ Mạn Đồng kia có thể thất bại vô số lần, nhưng chỉ cần đánh trúng một lần, chỉ sợ bọn họ sẽ chịu không được.

Thế là hắn trực tiếp triệu hồi ra Đại Phong, thuấn di tới đỉnh đầu của Cổ Mạn Đồng.

Thiếu nữ Khương Khương tựa hồ có cảm giác, khống chế Cổ Mạn Đồng tránh ra.

Tổ An dẫm lên không trung, thời điểm nguy cơ, hắn trực tiếp dùng Thái A Kiếm cắm vào bả vai của Cổ Mạn Đồng.

Thân thể của Cổ Mạn Đồng vốn cứng như tinh thiết, đao kiếm khó thương, nhưng Tổ An lấy Hồng Mông chi khí bao phủ trường kiếm, giống như cắt đậu phụ dễ dàng cắm vào.

Cổ Mạn Đồng phát ra tiếng kêu thảm thống khổ, sau đó bàn tay to lớn đánh tới vai.

Tổ An nhức cả trứng, lúc này hắn vừa vặn lực cũ đã hết lực mới chưa sinh, đang định lui trở về mặt đất, lần sau lại tìm cơ hội.

Bất quá Khương Khương đã có phòng bị, lần sau chưa hẳn có thể dễ dàng tới gần.

Đúng lúc này, chỉ thấy Bùi Miên Mạn tế ra Hào Tôn, Hào Tôn nhanh chóng biến lớn, xoay tròn bay đến, vừa vặn chặn lại cự thủ của Cổ Mạn Đồng.

Tổ An thừa cơ điều hoà nguyên khí trong cơ thể, mũi chân đạp lên người Cổ Mạn Đồng một cái, trực tiếp nhảy vọt đến trên đỉnh đầu của nó.

Khương Khương thấy thế kinh hãi, vẫy tay, xung quanh vô số u linh đánh tới.

Tổ An hừ một tiếng, vận chuyển Hồng Mông chi khí, trường kiếm trong tay tỏ ra bạch quang, những u linh kia vừa chạm vào giống như băng tuyết tan rã.

Thiếu nữ Khương Khương nhấc tay, Ngọc Tông hiện ra từng trận quang mang, quanh người hiện ra vô số mũi tên ánh sáng màu xanh lam.

Ngón tay khẽ động, vô số cung tiễn bắn về phía Tổ An.

Đông Di thiện cung, quả nhiên danh bất hư truyền.

Khương Khương lại không có chút cao hứng nào, bởi vì tuy những mũi tên kia bắn trúng đối phương, nhưng trong nháy mắt đó đối phương vỡ thành quang ảnh, hiển nhiên chỉ là hư tượng.

Nàng đang muốn thi triển thủ đoạn khác, bỗng nhiên toàn thân cứng đờ, một thanh trường kiếm đã nằm ngang ở trên cổ của nàng.

Nguyên lai vừa rồi Tổ An trực tiếp thi triển Quỳ Hoa Huyễn Ảnh, trong nháy mắt đi tới phía sau nàng.

Khương Khương khó khăn mở miệng hỏi:

- Vì sao hạ thủ lưu tình.

Dù chỉ hơi chạm, bạch quang khủng bố trên kiếm đã để nàng cảm nhận được cảm giác đau đớn, bị tổn thương rất nặng, nếu như đối phương đâm vào, chỉ sợ nàng sẽ mất mạng tại chỗ.

Tổ An liếc nhìn nàng một cái, nhịn không được thở dài:

- Ngươi vốn là người đáng thương, ta làm sao có thể đổ dầu vào lửa để ngươi càng thêm bi thảm. Ta và đồng bạn không phải Thương nhân, chỉ bởi vì tham gia thí luyện của Thương nhân, mới nhiễm khí tức của bọn họ.

Hắn xác thực có thể dễ dàng giết đối phương, nhưng nghĩ đến thiếu nữ này năm đó bị bắt làm tù binh đến Thương triều, bị tàn nhẫn tế tự, ngay cả đầu cũng bị nấu, ở trong bí cảnh tối tăm không ánh mặt trời vượt qua không biết bao nhiêu năm tháng, xác thực đã rất thảm.

Nghe hắn nói, thần sắc của Khương Khương khẽ động, huyết sắc trong mắt dần dần tan biến, rốt cuộc không còn khí tức điên cuồng, nàng nhỏ giọng nói:

- Thật xin lỗi, vừa rồi ta không khống chế được tâm tình.

- Thâm cừu đại hận ở trong xương, chỉ là cảm xúc bình thường.

Tổ An thu kiếm, Thương nhân và Đông Di huyết hải thâm cừu, xác thực rất khó giải.

Thấy hắn dễ dàng thu kiếm, trên mặt Khương Khương có chút dị sắc:

- Ngươi không sợ ta lại động thủ với các ngươi?

Tổ An lắc đầu:

- Ta biết ngươi không phải loại ác linh tràn ngập sát ý.

Hắn cũng không ngốc, bởi vì tự tin có Hồng Mông chi khí khắc chế nàng, cho nên mới không sợ nàng trở mặt, đương nhiên không thể nói như thế.

Bình Luận (0)
Comment