Khương Khương rơi vào trầm mặc, một lúc lâu sau mới nói:
- Cảm ơn!
Nàng nhẹ nhàng vỗ vỗ Cổ Mạn Đồng ở dưới chân, hình thể to lớn nhanh chóng thu nhỏ, sau đó nàng nâng tay tùy tiện vung lên, những quái xà kia ào ào thối lui, Bạch Cốt Võ Sĩ trở về trong hố, đám Cổ Mạn Đồng cười khanh khách đi xa.
Tổ An nhìn mà tấm tắc kỳ lạ, không biết nàng làm sao khống chế bọn chúng.
Khương Khương quay đầu nhìn Tổ An:
- Đại ca ca, ta muốn siêu độ tộc nhân của ta, ngươi có thể dẫn ta tới hay không?
Tổ An gật đầu, cái này xác thực là sự tình trước đó đáp ứng nàng.
Bùi Miên Mạn há miệng, nhưng cuối cùng không nói gì. Hiện tại nàng có một bụng nghi vấn muốn hỏi Tổ An, tỉ như nữ tử bạch y xinh đẹp này là ai...
Có điều nàng cũng thương tiếc tao ngộ của Khương Khương, quyết định trước giải quyết sự tình này lại nói.
Đoàn người đi tới đài cao, nhìn bậc thang trước mắt, Khương Khương thăm thẳm thở dài, vô số oán linh tựa hồ cảm giác được cái gì, đều lao ra, vây quanh nàng ô ô khóc lóc, trước đó ngoan lệ hiện tại biến thành ủy khuất và kích động.
Khương Khương an ủi bọn họ, sau đó giơ tay, Ngọc Tông chậm rãi bay đến giữa không trung, miệng lẩm bẩm, bắt đầu siêu độ tộc nhân của nàng.
Từng trận ánh sáng nhu hòa từ trong Ngọc Tông tản ra, những oán linh kia từng cái tắm rửa ở bên trong, thần sắc biến thành an tường, nhắm mắt lại, hóa thành điểm sáng đầy trời.
Bọn họ bị bắt nhốt ở chỗ này trên vạn năm, hôm nay rốt cục có thể giải thoát.
Sau khi làm xong, Khương Khương quay người thi lễ với Tổ An:
- Cám ơn đại ca ca đại tỷ tỷ, nếu như không có các ngươi trợ giúp, ta vĩnh viễn không cách nào làm được chuyện này.
Tổ An đang muốn nói gì, bỗng nhiên biến sắc:
- Thân thể ngươi...
Nguyên lai thân thể đối phương lúc sáng lúc tối, dường như tùy thời sẽ theo gió tán đi.
Khương Khương mỉm cười:
- Sở dĩ ta một mực tồn tại ở trong địa cung, là vì giải thoát cho tộc nhân, bây giờ tâm nguyện đã thành, tự nhiên cũng muốn siêu độ chính mình, sống lâu như thế, ta cũng mệt mỏi.
Tổ An lặng lẽ, cuộc đời nàng thật rất bi thảm, lại một người cô độc ở trong địa cung sống lâu như thế, để bất luận lời an ủi gì cũng không có ý nghĩa.
Khương Khương vẫy tay, Ngọc Tông bay đến trước người Tổ An:
- Đây là thánh vật của Đông Di chúng ta, đại ca ca giúp chúng ta đại ân như vậy, vật này đưa cho đại ca ca, cũng không đến mức để nó an nghỉ ở nơi đây. Ngươi có thể khống chế nó...
Nói xong nàng cũng triệt để hóa thành điểm sáng tiêu tán ở trong không khí.
Ánh mắt của Bùi Miên Mạn đỏ bừng:
- Khương Khương thật đáng thương.
Tổ An ôm nàng thật chặt, trong lúc nhất thời cũng nói không ra lời.
Hai người ở nơi đó đứng rất lâu...
Một trận gió nhẹ lướt qua, bỗng nhiên Bùi Miên Mạn ngửi được mùi thơm thanh nhã, nàng quay đầu nhìn, lại nhìn thấy nữ tử bạch y mỹ lệ an tĩnh đứng ở một bên, giống như thị nữ của Tổ An, nàng cuối cùng nhịn không được hiếu kỳ:
- A Tổ, nàng là ai?
- Nàng là vật ta triệu hoán...
Tổ An tìm phương thức nàng có thể hiểu được giải thích một chút.
Bùi Miên Mạn kinh ngạc :
- Thật thần kỳ!
Nàng vốn còn tưởng đối phương là hồng nhan tri kỷ mà Tổ An không biết từ nơi nào tìm đến, nhưng nghe chỉ là vật triệu hoán, tâm tình vốn có chút khẩn trương thoáng cái trầm tĩnh lại.
Sau đó chạy đến bên Đát Kỷ tra xét, còn nhịn không được duỗi tay đâm đâm:
- A, giống người thật như đúc.
Hai nữ sóng vai đứng chung một chỗ, quả nhiên là Mai Lan Trúc Cúc, mỗi người một vẻ, để Tổ An nhìn đến si mê.
Có điều hắn kinh ngạc hơn là một chuyện khác, vì sao Bùi Miên Mạn đụng chỗ nào trên người Đát Kỷ đều được, nhưng mình vừa đụng, còn xém chút ăn tát.
- Nàng vốn chính là người thật.
Tổ An lại giảng thuật một phen.
Bùi Miên Mạn nhịn không được thở dài:
- Thiên hạ lại nhiều người đáng thương như thế, nữ tử thiên tư quốc sắc như vậy, không biết tao ngộ cái gì, lại thành khôi lỗ của người khác.
Tổ An nhất thời bất mãn:
- Cái gì gọi là người khác.
Bùi Miên Mạn hừ một tiếng, sắc mặt đỏ lên nói:
- Nàng đã đủ đáng thương, không cho ngươi làm chuyện xấu với nàng.
Tổ An:
- ? ? ?
- Ta là người như thế sao?
- Ngươi là dạng người gì chính ngươi không rõ ràng sao?
- Ách, ngươi yên tâm, tuy ta là chủ nhân của nàng, nhưng ta chỉ có thể dùng nàng chiến đấu, không có cách nào tới gần nàng...
Nghe vậy, Bùi Miên Mạn cười đến nhánh hoa run rẩy:
- Ngươi quả nhiên không có ý tốt, đã sớm thử qua.
- Ta chẳng qua là không cẩn thận đụng nàng mà thôi.
Tổ An chột dạ nói.
- Đừng cười, lại cười ta sẽ trở mặt.
Thấy hắn phiền muộn, Bùi Miên Mạn cố nén ý cười:
- Được rồi, không cười, nàng có tên hay không?
- Đát Kỷ.
- Đát Kỷ?
Bùi Miên Mạn giật mình, Tổ An cười khổ nói:
- Chính là Đát Kỷ trong tưởng tượng của ngươi, hẳn là thế giới của nàng chôn vùi, nàng lang thang ở trong dòng sông thời gian, cuối cùng bị ta triệu hoán đến.
Ở trong thí luyện lâu như vậy, Bùi Miên Mạn nghe qua Tổ An đề cập tới rất nhiều chuyện về Đát Kỷ, tự nhiên biết cố sự của nàng, trong lúc nhất thời cảm thán không thôi:
- Quả nhiên khuynh quốc khuynh thành, khó trách được xưng là hồ ly tinh ngàn năm.
Bỗng nhiên nàng hơi đỏ mặt, vô ý thức nhéo Tổ An:
- Ta rốt cuộc biết vì sao trong thí luyện, sau khi ngươi biết ta là Đát Kỷ, lại hưng phấn như vậy!
Tổ An:
- ...
Vì ngăn ngừa bị nàng thẩm phán, Tổ An vừa gọi Đát Kỷ trở về, vừa nói sang chuyện khác:
- Ách, bây giờ chúng ta cũng nên rời bí cảnh a.
Bùi Miên Mạn giật mình:
- Nàng đi đâu rồi?
Tổ An nói:
- Hẳn là trở lại một không gian đặc thù...