Sở Sơ Nhan giải thích:
- Tuy Thái tử không có trí tuệ, nhưng cũng không đến nỗi ngốc nghếch, nếu chọn một số hiền thần thân thiết phụ trợ, cũng không phải là không được. Hơn nữa Thái tử cũng có con nối dõi, tuy tuổi còn nhỏ, nhưng chỉ số thông minh đều bình thường, tương lai truyền hoàng vị cho thánh tôn, cũng như nhau.
Tổ An giật mình:
- Nghe nói Thái tử thành thân không bao lâu, nhanh như vậy đã có con nối dõi rồi à?
Sắc mặt Sở Sơ Nhan ửng đỏ, nhỏ giọng nói:
- Không phải Thái tử phi sinh, năm xưa khi Hoàng thượng lo lắng Thái tử không hiểu... Không hiểu nhân sự, đã ban một phi tử xinh đẹp trong cung giúp hắn... Về sau phi tử này mang thai, bởi vì không muốn có xung đột với Thái tử phi, sau khi mang thai liền hồi cung sinh con.
Vẻ mặt Tổ An trở nên cổ quái:
- Đây rốt cuộc là giống của Thái tử ngốc đó hay là giống của Hoàng thượng? Không ngờ còn về hoàng cung ở, giới quyền quý thật loạn!
Sở Sơ Nhan hơi biến sắc:
- Nói năng cho cẩn thận!
Nàng ta quan sát chung quanh một lúc, thấy bên ngoài không ai chú ý, mới nhỏ giọng nói:
- Tú Y Sứ Giả đều là tai mắt của Hoàng thượng, Chu Tà Xích Tâm lại tâm phúc trong tâm phúc của Hoàng thượng, nếu truyền tới tai Hoàng thượng, ngươi còn sống được nữa không.
Tổ An cũng mặc kệ, nhún vai:
- Nói chung tình huống hiện tại của ta là rận nhiều không sợ ngứa, Hoàng thượng biết thì biết.
Sở Sơ Nhan ôn nhu cầm tay hắn nhẹ nhàng an ủi, qua một lúc mới nói:
- Kỳ thật những lời ngươi nói vừa rồi trên phố cũng có lời đồn tương tự, có điều mọi người cũng không có chứng cớ, chỉ giới hạn trong suy đoán mà thôi.
Tổ An bật cười:
- Loại chuyện này trừ đương sự ra, người khác sao có thể có chứng cớ. Nói xem những nhi tử khác của Hoàng đế đó rất thông minh, sao Thái tử lại chính là kẻ ngốc?
Đôi mi thanh tú của Sở Sơ Nhan nhíu lại:
- Chuyện này cũng là mọi thuyết xôn xao, bên Yêu tộc nói là trên tay Hoàng thượng dính quá nhiều nợ máu, cho nên đây là báo ứng; bên Nhân tộc cũng có một loại lời đồn, nói Thái tử rất có thể khi còn nhỏ bị người ta động tay động chân, mới xuất hiện những bệnh trạng hiện tại... Có điều những cái này nghe thì nghe, chưa chắc đã là sự thật.
- Tin đồn vô căn cứ, chưa chắc đã là không có nguyên nhân.
Tổ An lâm vào trầm tư.
Hai người tán gẫu chính sự xong, bắt đầu tán gẫu một số chuyện riêng, Sở Sơ Nhan ôn nhu nói:
- A Tổ, chuyện của Sở gia đúng là phải cám ơn ngươi, nếu không có ngươi, sợ rằng Sở gia thật sự sẽ vạn kiếp bất phục, một mực không có cơ hội nói lời cảm tạ chính thức với ngươi.
Tổ An cười ha ha:
- Ngươi là lão bà của ta mà, không giúp ngươi thì giúp ai.
Sở Sơ Nhan lắc đầu:
- Cho dù là vợ chồng cũng không có mấy ai có thể làm được đến loại trình độ này, chuyện vợ chồng vốn là chim cùng rừng, tai vạ đến nơi mạnh ai nấy bay còn ít à? Huống chi ngươi còn vì Sở gia, mà hại bản thân mình rơi vào hiểm cảnh, phóng mắt khắp thiên hạ, chỉ sợ cũng không mấy trượng phu có thể làm được đến như ngươi.
Tổ An ngửa ngửa ra sau:
- Ngươi nói như vậy ta cũng cảm thấy mình có chút vĩ đại, vậy ngươi chuẩn bị cảm tạ ta thế nào? Không đến mức chỉ cảm tạ trên miệng thôi chứ, thế thì đúng là không có thành ý.
Má ngọc của Sở Sơ Nhan ửng đỏ, bỗng nhiên ghé tới hôn một cái lên trên mặt hắn.
Khi vừa định rời khỏi, eo nhỏ đã bị đối phương thuận thế ôm lấy, sau đó một đôi môi khô nóng ép tới.
Cả người Sở Sơ Nhan cứng đờ, có điều rất nhanh thân thể lại mềm ra, ôn nhu đáp lại tình lang.
Đầu óc của nàng ta có chút hỗn loạn mơ hồ, có điều qua một lúc nàng ta bỗng nhiên cảm thấy trên người có cảm giác mát, vội vàng tỉnh táo lại, cuống quít đẩy hắn ra.
Tay hắn đã thò vào trong vạt áo nàng ta, tên này không ngờ bắt đầu muốn cởi áo mình!
Nghĩ đến bên ngoài xe ngựa còn có nhiều người như vậy, khuôn mặt thường ngày trong suốt như tuyết của nàng ta đã biến thành một mảng đỏ bừng.
Thủ đoạn của tên hỗn đản này càng lúc càng cao, hơn phân nửa là luyện ra từ trên người Mạn Mạn trong bí cảnh.
Nghĩ đến đây nàng ta có chút ngứa răng, thế là lại ghé tới cắn một cái lên đầu vai hắn.
- Á!
Tổ An hít một hơi lạnh, tiểu oán niệm của nữ nhân này rốt cuộc từ đâu mà đến.
Chẳng lẽ là trách hành vi vừa rồi của ta? Nhưng mọi người rõ ràng đều là lão phu lão thê, hắn sao ngờ được đối phương là đang ăn dấm chua của một nữ nhân khác?
- Ta ra ngoài trước, cứ một mực ở trong xe ngựa cũng không tốt.
Sở Sơ Nhan hừ một tiếng, sửa sang lại xiêm y rồi ra khỏi xe ngựa.
Vẻ mặt Tổ An buồn bực, khi đang nhàm chán thì bắt đầu xem xét không gian trữ vật của mình, nhân lúc rảnh sửa sang lại đồ của hắn một chút, để tránh lại giống như lần trước ở trong bí cảnh di chỉ kinh đô cuối đời Thương, không ngờ quên mất hiệu quả khắc chế của Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh đối với vật tai hoạ.
Bỗng nhiên hắn lật đến một quyển bí tịch, đó là đao phổ của Hỏa Diễm Đao, lúc trước bởi vì chưa giác tỉnh năng lực hỏa nguyên tố, cho nên không thể tu luyện cái này, hiện giờ có thể nhờ vào năng lực hỏa nguyên tố của Đát Kỷ, vừa hay có thể thử luyện một chút.
Tổ An còn cố ý triệu hồi ra Đát Kỷ, ý đồ để nàng ta cũng luyện, dẫu sao nàng ta cũng là người có năng lực hệ hỏa, đáng tiếc nàng ta không có linh hồn, căn bản không thể tu luyện, Tổ An sau khi thử rất nhiều lần lại đành từ bỏ.
- Sớm biết thế này thì để Mạn Mạn luyện rồi.
Có điều Tổ An lập tức nghĩ đến chiến kỹ mà lúc trước Bùi Miên Mạn thi triển, một lúc hình thành hỏa long, một lúc lại hình thành hoa tường vi, nghĩ chắc cũng không kém, mới thở phào nhẹ nhõm.