Rất nhanh liền tĩnh tâm lại rồi bắt đầu tu luyện, trong đầu Tổ An mô phỏng ra các loại đao pháp trong Hỏa Diễm Đao, tiếc nuối duy nhất chính là không thể thử tại hiện trường.
Trên đường đi không có chuyện dị thường phát sinh, chắc là biết có Chu Tà Xích Tâm, lại thêm Lương Vương và Liễu Diệu, còn có rất nhiều Tú Y Sứ Giả và cấm quân, trừ khi là tạo phản công khai điều động đại bộ đội vây giết, nếu không căn bản không phải là đám thích khách nhỏ có thể đối phó được.
Mắt thấy cách kinh thành càng lúc càng gần, vẻ lo lắng trong ánh mắt Sở Sơ Nhan càng lúc càng đậm, nàng ta bỗng nhiên có chút hối hận, giờ là lúc nào rồi, không ngờ còn ăn dấm chua.
Lại có mấy quan quân cấm quân chạy tới bên cạnh nàng ta hiến ân tình, nàng ta chỉ cảm thấy rất phiền, tùy tiện ứng phó vài câu rồi chạy vào trong xe ngựa.
Mấy quan quân đó nhìn thân ảnh yểu điệu của nàng ta, không nhịn được cảm thán nói:
- Quả thật là cửu thiên tiên nữ hạ phàm, tên gia hỏa họ Tổ đó sao lại có tốt số như vậy.
- Tốt số á, nếu đến kinh thành rồi, cũng không sống được mấy ngày đâu.
- Đừng nói còn có mấy ngày, cho dù chỉ có thể làm trượng phu của Sở tiểu thư một ngày, bảo ta ngày mai chết ta cũng cam tâm tình nguyện.
- Liếm chó đúng là trâu bò.
- Chẳng lẽ ngươi không muốn à?
- Ta đương nhiên không muốn, nói sao cũng phải hai ngày mới được.
...
Lúc này trong xe ngựa, Tổ An bật cười:
- Xem ra mị lực của ngươi đúng là lớn thật.
Hai má Sở Sơ Nhan đỏ bừng, xì một tiếng:
- Ngay cả ngươi cũng cười ta.
Nàng ta cũng loáng thoáng nghe thấy tiếng nghị luận sau lưng của những người đó, tuy trong lòng tức giận, nhưng cũng không đến nỗi thực sự làm gì người ta. Một lời không hợp cắt đầu lưỡi người khác, là thói quen của Ma Nữ, không phù hợp với tính tình của nàng ta.
Nàng ta bỗng nhiên cau mũi quỳnh:
- Ơ, sao có mùi lạ?
Tổ An đổ mồ hôi, nghĩ chắc là lúc trước kêu gọi Đát Kỷ ra, trong xe ngựa lưu lại mùi cơ thể của nàng ta, kể ra cũng kỳ quái, Đát Kỷ hiện giờ không có linh hồn, tất nhiên không thể xịt hương phấn ở trên người, cũng không biết mùi đó là từ đâu mà có.
Ngoài ra hắn cũng cảm khái mũi nữ nhân đúng là giống chó, quá mẫn cảm với mùi không thuộc về mình, rõ ràng khi nam nhân ngửi thì không thấy gì, nói chung đều là thơm như nhau.
Hắn cũng không dám hiện tại triệu hồi ra Đát Kỷ để giới thiệu với nàng ta, phải biết rằng nàng ta mấy ngày trước vẫn đang ghen, hiện tại lại lôi nữ tử ra, không phải là tự chuốc lấy không thoải mái à.
Chờ lúc tâm tình của nàng ta bình phục rồi nói sau.
Tổ An vội vàng chuyển hướng đề tài:
- Không phải nói không tiện à, sao gần đây thời gian vào xe ngựa lại càng lúc càng lâu thế?
Sở Sơ Nhan thở dài:
- A Tổ, còn ba ngày nữa là đến kinh thành rồi.
Tổ An sửng sốt, biết nàng ta lo lắng cho an nguy của mình, dẫu sao theo nàng ta, mình lần này vào kinh chính là cửu tử nhất sinh.
Trong lòng cảm động, không nhịn được lại ôm nàng ta:
- Lão bà không cần lo lắng, chuyến này tuy nguy hiểm, nhưng cũng không phải không có sinh cơ...
Hắn không nói tiếp, bởi vì một đôi môi mềm mại đã dí tới.
Hắn kinh ngạc, nhưng lập tức có phản ứng, đối phương có thể là bởi vì nghĩ đến nói không chừng lập tức sẽ phải sinh ly tử biệt mới chủ động như vậy.
Tổ An tâm sinh thương xót, ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của nàng ta.
Bỗng nhiên chỉ thấy tay Sở Sơ Nhan nhấc lên, dường như có băng tuyết bay múa quanh hai người.
- Đây là?
Tổ An có chút tò mò.
Khuôn mặt Sở Sơ Nhan đỏ như hoa đào, tiếng như muỗi kêu:
- Cái này có thể ngăn cách thanh âm trong ngoài...
Trong lòng Tổ An rung động, nào ngờ nàng ta thường ngày cao ngạo lạnh lùng lại chủ động như vậy, hắn không nhịn được nữa, trực tiếp nhào lên.
- Đừng... Đừng kéo quần áo, bằng không... Bằng không đợi lát nữa vạn nhất có người tiến vào, sẽ không kịp.
Sở Sơ Nhan cắn môi, nàng ta ngàn vạn lần không ngờ những lời này lại có thể từ trong miệng mình nói ra.
Có điều nghĩ đến Tổ An vì nàng ta mà trả giá nhiều như vậy, nàng ta lại dần dần bình tĩnh lại.
Tổ An nghĩ thấy cũng đúng, vạn nhất đợi lát nữa thực sự bị người ta nhìn thấy, chịu thiệt vẫn là mình, thế là không kiên trì nữa, hai người cứ như vậy tận hết khả năng mà phối hợp.
Hai người tân hôn yến nhĩ, lại bởi vì biến cố trong nhà mà không thể không tách ra một thời gian, hiện giờ lại kết hợp, quả thật là kim phong ngọc lộ nhất tương phùng.
Sở Sơ Nhan cắn răng chịu khổ, cho dù nàng ta đã có bố trí ở chung quanh, nhưng vẫn theo bản năng không dám phát ra thanh âm gì, nhưng càng là như vậy, thân thể lại càng không chịu nổi...
Lúc này bên ngoài, mấy quan quân cấm quân đó thỉnh thoảng lại nhìn vào về phía xe ngựa:
- Sao ta cảm thấy xe ngựa có chút rung rung nhỉ? Liệu có phải là...
- Câm miệng, Sở đại tiểu thư là nhân vật giống như tiên tử, sao lại như ngươi nghĩ.
- Cũng đúng, khà khà... Chủ yếu là dù sao hai người bọn họ cũng là vợ chồng, hai người trốn ở trong xe ngựa, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta nghĩ ngợi lung tung.
- Ngươi cũng không cần quá để ý, họ Tổ đó cũng không sống được mấy ngày, đến lúc đó Sở đại tiểu thư khôi phục độc thân, mọi người ai dựa vào bản sự của người nấy.
- Ta không hy vọng xa vời có thể lọt vào mắt xanh của Sở đại tiểu thư, có thể nói thêm vài câu với nàng ta cũng cảm thấy mỹ mãn rồi.
- Phì, chó liếm, xấu hổ vì làm bạn với ngươi.
...
Không biết qua bao lâu, tiên tử cao không thể với trong cảm nhận của bọn họ đã giống như bùn nhão nằm trong lòng Tổ An, vẻ đỏ ửng trên mặt và ngọt ngào trong ánh mắt đã biểu hiện ra nàng ta vừa rồi khoái hoạt tới mức nào.