Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1044 - Chương 1044: Môi Hồng Răng Trắng

Chương 1044: Môi hồng răng trắng Chương 1044: Môi hồng răng trắng

- A Tổ, đợi lát nữa ra ngoài rồi ta đi trước, sau khi đến kinh thành thì gặp lại.

Ngón tay Sở Sơ Nhan nhẹ nhàng mơn trớn ngực tình lang, trong mắt toàn là vẻ quyến luyến.

Tổ An biết nàng ta là tính đi cầu ngoại công cứu mình, tuy biết rõ hy vọng không lớn, nhưng cũng không tiện khiến nàng ta mất hứng, thế là cúi đầu hôn lên đôi môi hồng ướt át kiều diễm đó:

- Tất cả cứ tùy duyên, không cần cưỡng cầu, ngươi phải tin tưởng bên ta cũng có biện pháp.

Sở Sơ Nhan ừ một tiếng, giống như mèo nhỏ đổi lại tư thế, nàng ta chỉ muốn một mực nằm như vậy, vĩnh viễn không thay đổi.

Đáng tiếc cuối cùng vẫn phải chia tay, nàng ta nghỉ ngơi một lúc, cảm giác cả người đã dần dần khôi phục khí lực, mới rời đi.

Đoạn thời gian tiếp theo, Tổ An chỉ có một mình, may mà ba ngày sau liền đến kinh thành.

Nhìn cửa thành hùng vĩ, Tổ An có chút động dung, bởi vì hắn cảm thấy sau khi vào thành, trong lòng có một loại áp lực.

Dường như nhìn ra sự nghi hoặc của nghi hoặc, Chu Tà Xích Tâm nói:

- Trong kinh thành có đại trận trấn áp, chấn nhiếp bọn đạo chích các phương, tất cả đều cấm bay, bất kỳ ai bay lên không lung tung đều sẽ bị đại trận phản kích, đừng trách ta không nhắc nhở ngươi.

Tổ An mỉm cười:

- Nói chung ở trong kinh cũng không sống được mấy ngày, những cấm chế này đối với ta cũng không có ý nghĩa gì.

Chu Tà Xích Tâm sửng sốt:

- Ngươi cũng nghĩ thoáng nhỉ, hôm nay sắc trời đã muộn, hiện tại ngươi ở tạm trong thành một đêm, sáng sớm ngày mai theo ta vào cung.

Tổ An thầm nhăn mặt, đùa gì thế, trên người hắn có phương pháp trường sinh mà Hoàng đế chỉ tên muốn có, đừng nói cái gì là sắc trời đã muộn, cho dù Hoàng đế đang cày cấy trên người phi tử, biết ta đến cũng sẽ ngay lập tức triệu kiến mới phải chứ?

Vì sao còn phải ở bên ngoài một đêm, tăng thêm biến số.

Có cổ quái!

Tổ An được đưa tới một tòa nhà lớn u tĩnh, nơi này hiển nhiên cách hoàng cung không xa lắm, hắn loáng thoáng có thể nhìn thấy ngói lưu ly màu vàng và tường cao màu son của hoàng cung.

Chắc là vì sáng sớm hôm sau mới có thể mau chóng vào cung.

Phòng bị xung quanh cũng rất nghiêm mật, có điều Lương Vương và Liễu Diệu đều rời đi, chắc là muốn về báo cáo công tác.

Thậm chí ngay cả Chu Tà Xích Tâm cũng ly khai, tựa hồ là vào cung bẩm báo gì đó với Hoàng đế.

Nhìn các thị vệ bày trận thế chờ quân địch chung quanh, Tổ An có chút nghi hoặc, Chu Tà Xích Tâm thoải mái vậy à? Tuy những thị vệ này không tồi, nhưng ba cao thủ đỉnh cấp bọn họ đều ly khai, thực sự thật không sợ cho người ta thời cơ để nắm lấy sao?

Hắn thậm chí có chút hoài nghi Chu Tà Xích Tâm bị thế lực khác mua chuộc, nhưng lúc trước bất kể là Tang gia hay là Sở Sơ Nhan, bọn họ đều không chút do dự tỏ ý Chu Tà Xích Tâm là thủ hạ thân tín nhất của Hoàng thượng.

Nếu loại người thân tín này cũng có thể bị mua chuộc, vậy Hoàng đế này nên mua một khối đậu hủ mà tự tử đi cho rồi, căn bản không thể trở thành người mạnh nhất đương thời.

Tổ An thật sự không thể hiểu nổi đạo lý ở bên ngoài một đêm rồi mới vào cung, hiện tại hắn tựa như người bệnh chờ châm, khi châm cắm vào kỳ thật còn đỡ, khổ nhất chính là lúc chờ châm cắm vào.

Đồng thời hắn cũng hiếu kỳ vì sao không thấy Sở Sơ Nhan, đối phương đã hẹn với hắn, vào kinh thành trước để chuẩn bị, theo lý thuyết lúc này chắc đến thời gian hội hợp với hắn rồi mới đúng.

Lúc này Sở Sơ Nhan đang ở trong Tần phủ, thần sắc lo lắng:

- Ngoại công, cả đời này ta chưa bao giờ cầu gì ngài, nhưng lần này nếu ngài khoanh tay đứng nhìn, A Tổ tuyệt đối là chết chắc.

Đối diện nàng ta là một lão giả cao lớn oai hùng, tuy trong tóc đã xen lẫn rất nhiều tóc bạc, nhưng không hề mang tới cho người ta cảm giác già nua, ngược lại càng tăng thêm vẻ xuất trần.

Cho dù là lớn tuổi, vẫn nhìn ra được mày kiếm mắt sáng, mặt như quan ngọc, có thể đoán được lúc trẻ tuổi không biết còn anh tuấn tiêu sái cỡ nào.

Hắn chính là ngoại công của Sở Sơ Nhan, đệ nhất nhân trong quân đội đương triều, Trung Lĩnh Quân Tần Tranh.

Lúc này hắn đang tập trung tinh thần cầm bút lông viết chữ, dường như mắt điếc tai ngơ với sự lo lắng của Sở Sơ Nhan.

Sở Sơ Nhan cắn cắn môi, trong lòng lo lắng không thôi, ngoại công rõ ràng là võ tướng, lại cứ thích học đòi văn vẻ, thích nhất là người khác khen hắn có nho tướng.

Rõ ràng chữ viết ra không được tốt lắm, còn giả bộ đại gia.

Cho dù trong lòng dè bỉu, nhưng lời này nàng ta cũng không dám thực sự nói ra, ngoại công ở phương diện khác đều rất rộng rãi, nhưng nếu ngươi dám ở phương diện này nói hắn, hắn lập tức sẽ trở mặt với ngươi.

Chữ của hắn mặc dù cách cảnh giới đại gia thư pháp vẫn rất xa, viết cũng không đẹp cho lắm, nhưng trong bút họa lại xen lẫn vài phần khí khái thần vận.

Lúc ban đầu mọi người đều khen từ phương diện này, về sau cũng không biết là ai khen tặng thái quá, dần dà, khiến hắn cũng cho rằng mình là thư thánh tái thế.

Tần Tranh sau khi viết xong bức tranh chữ trước mắt, lấy ra ấn tín cá nhân ấn một cái, mới lộ ra thần sắc hài lòng:

- Sơ Nhan, đến xem bức tranh chữ này của ngoại công thế nào.

Mí mắt Sở Sơ Nhan giật giật, bức tranh chữ này viết là "Ninh tĩnh trí viễn (bình tĩnh nhìn xa)", hiển nhiên là đang thầm cảnh cáo nàng ta phải kiêng nóng kiêng vội, triệt để bình tĩnh tâm thái.

Nhưng hiện giờ Tổ An đã vào kinh rồi, làm sao mà nàng ta bình tĩnh cho được.

Bởi vì yêu cầu hắn hỗ trợ, Sở Sơ Nhan đành phải khen ngợi vài câu trái lương tâm.

Tần Tranh hừ một tiếng:

- Ngữ khí này của ngươi thành phần giả dối cũng quá rõ ràng rồi, hừ, ta nhớ rõ ngươi trước kia chưa bao giờ biết nói dối, hiện giờ sau khi thành thân với tên hỗn hỗn đó, lại dính một đống tính xấu.

Bình Luận (0)
Comment