Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1051 - Chương 1051: U Ảnh Các (3)

Chương 1051: U Ảnh Các (3) Chương 1051: U Ảnh Các (3)

Đúng lúc này, một đạo thân ảnh tiến vào:

- Quy Điền, sao lâu như vậy vẫn chưa giải quyết xong?

Người đến cả người bọc trong áo đen, chỉ lộ ra một đôi mắt sáng ngời, ăn mặc giống hệt những thích khách này.

Có điều thân hình nàng ta lung linh lồi lõm, hiển nhiên là nữ tử.

Nhìn thấy người đến, Ninja tên là Quy Điền đó mừng rỡ:

- Cẩn thận, thực lực của tên này tuyệt không phải Ngũ phẩm, sợ rằng có thể là Bát phẩm, mấy đồng bạn cùng đến với ta đều chết trong tay hắn rồi.

Nữ tử này nhập môn không tính là lâu, nhưng thân thủ không tồi, mấu chốt là bộ dạng rất được, trước kia mấy lần đều muốn câu dẫn, đáng tiếc không câu dẫn được, không ngờ hôm nay lại có cơ hội kề vai chiến đấu, nói không chừng có một tầng giao tình này, về sau hai người có khả năng phát triển thêm một bước.

Ánh mắt nhìn quét qua đường cong của đối phương, thầm nghĩ những hoa khôi thanh lâu đó đều không bằng nàng ta, vốn cho rằng hôm nay gặp xui xẻo, hiện tại nhìn thì lại thành nhân họa đắc phúc.

- Ồ?

Nữ tử đó kinh ngạc nhìn Tổ An một cái.

Tổ An không khỏi sửng sốt, sao cảm thấy đôi mắt này nhìn có chút quen thuộc.

- Tuổi hắn còn trẻ sao có thể là Bát phẩm được.

Nữ tử đó quát.

Sở Ấu Chiêu cũng gật đầu đầy đồng cảm, cha nàng ta mới là Bát phẩm, tên dâm tặc này mới bao nhiêu tuổi, sao có thể đạt tới cảnh giới cao như vậy.

Nghe thấy thanh âm của nữ tử đó, trên mặt Tổ An hiện ra một tia cổ quái.

- Ta thực sự không lừa ngươi, thi thể của những người theo ta cùng vào vẫn còn ở đây.

Ninja Quy Điền vội vàng nói.

Lần này ngay cả Sở Ấu Chiêu cũng nghi hoặc, trong đầu hiện ra phong thái giết địch thoải mái của Tổ An vừa rồi, không thể không nói, lúc đó hắn cũng có mấy phần đẹp trai...

Phì, dâm tặc đó chính là hỗn đản trăm phần trăm!

Nữ sát thủ đó nhìn những thi thể trên mặt đất, trong mắt cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có điều rất nhanh nàng ta lại nói:

- Một khi đã như vậy, hắn tuyệt không phải chúng ta có thể đối phó, chúng ta đi về bẩm báo trước.

- Ta cũng đang có ý này.

Quy Điền thầm thở phào nhẹ nhõm, vừa một mình đối mặt với Tổ An, áp lực thực sự là quá lớn, hiện tại có đồng bạn hỗ trợ, cơ hội đào tẩu gia tăng rất nhiều.

Tổ An cười nói:

- Các ngươi ở đó tự quyết định, có phải không để ta vào mắt không.

Quy Điền hừ một tiếng:

- Nếu ngươi dám lộn xộn, tên này sẽ mất mạng.

Vừa nói kèm Sở Ấu Chiêu thối lui về phía cửa, lúc trước khi chỉ có một mình không thể không lấy Sở Ấu Chiêu ra làm lợi thế, nhưng hắn cũng biết muốn đối phương tự đoạn tay phải là không quá thực tế, hiện giờ có đồng bạn yểm hộ, hắn cũng không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hay là mau chóng rời khỏi là hơn.

Tổ An di động một chút lại dừng bước, hiển nhiên có chút ném chuột sợ vỡ đồ.

- chuyện phát sinh nơi này chỉ có ngươi là biết rõ nhất, sau khi trở về có thể kể lại chi tiết với Các chủ, ta yểm hộ ngươi, ngươi rút trước đi.

Nữ sát thủ đi lên phía trước, giơ kiếm ngang trước mặt, đề phòng nhìn Tổ An.

Quy Điền mừng rỡ:

- Đa tạ, ơn viện thủ hôm nay, tương lai tất có báo đáp.

Tuy hắn nói như vậy, nhưng vẫn không dám buông lỏng cảnh giác, tất cả sự chú ý đều đặt trên người Tổ An, sợ hắn bỗng nhiên làm khó.

Đột nhiên cả người hắn trở nên căng thẳng, quay đầu nhìn đồng bạn bên cạnh với vẻ không thể tin được:

- Tiện nhân, vì. . . Vì sao!

Chỉ thấy hậu tâm của hắn đã bị một cây mây xuyên qua, hiển nhiên là không sống nổi nữa.

Thân là sát thủ, kỳ thật hắn cũng không hoàn toàn tin đồng bạn, dư quang ở khóe mắt một mực chú ý kiếm trong tay đồng bạn, nào ngờ đối phương lại có thủ đoạn khác.

Nữ tử đó cười duyên một tiếng:

- Đành chịu thôi, ai bảo ta quen biết tên gia hỏa đó sớm hơn ngươi.

Quy Điền biến sắc, biết mình đã không sống nổi, vội vàng giơ tay muốn kéo Sở Ấu Chiêu chôn cùng.

Đáng tiếc hắn phát hiện tay mình không thể động đậy, thì ra đã bị vô số dây leo nhỏ trói lại.

Nữ sát thủ đó đã đi tới bên cạnh hắn, không cho hắn cơ hội, trực tiếp vặn gãy cổ hắn.

- A!

Sở Ấu Chiêu kinh hô một tiếng, theo bản năng chạy về phía Tổ An.

Tuy dâm tặc đó đáng ghét thì đáng ghét, nhưng dẫu sao cũng coi như là người trong nhà, vẫn đáng tin hơn những sát thủ này.

Đáng tiếc nàng ta vừa sải bước, cảm thấy gáy tê rần, sau đó hôn mê bất tỉnh.

Tổ An bế nàng ta lên:

- Việc gì phải đánh ngất nàng ta?

Nữ sát thủ đó thu tay lại, hừ một tiếng:

- Sao, đau lòng à.

- Ta không quan tâm tới sự sống chết của nàng ta.

Tổ An vừa nói, vừa ném Sở Ấu Chiêu lên giường bên cạnh.

Nữ sát thủ:

- ...

- Ngươi đừng ném hỏng nàng ta, đến lúc đó phu nhân nhà ngươi không tìm ngươi tính sổ mới là lạ.

- Tên này nên chịu chút đau khổ.

Tuy ngoài miệng Tổ An nói như vậy, nhưng vừa rồi hắn dùng một cỗ kính đỡ nàng ta, tất nhiên sẽ không ngã đau,

- Phu nhân nhà ta? Sao lại cảm thấy vẻ ghen tuông trong giọng nói của ngươi vậy.

Vừa nói vừa cởi khăn che mặt của nàng ta, lộ ra một khuôn mặt thanh tú khôn kể, không ngờ chính là Kiều Tuyết Doanh, Tuyết Nhi xa cách đã lâu.

- Ngươi nhận ra ta từ lúc nào?

Kiều Tuyết Doanh cười tủm tỉm nhìn hắn, một đôi mắt tú lệ chớp chớp giống như trăng non.

- Khi nhìn thấy mắt của ngươi.

Tuy Tổ An nói như vậy, nhưng trong lòng cũng có chút chột dạ, lúc trước khi vừa nhìn thấy nàng ta chỉ cảm thấy quen thuộc, không quá chắc chắn, cho tới khi nghe thấy thanh âm của nàng ta mới xác nhận.

Đương nhiên, hắn cũng không phải đồ ngốc, loại tình huống này sao có thể ăn ngay nói thật.

Bình Luận (0)
Comment