Nghe vậy, Kiều Tuyết Doanh quả nhiên mừng rỡ:
- Hừ, còn tưởng rằng lâu như vậy ngươi đã quên mất ta rồi.
Tổ An kéo nàng ta vào trong lòng:
- Mỹ nhân tình nặng, ta không dám quên.
Sắc mặt Kiều Tuyết Doanh ửng đỏ, trong ánh mắt có chút ngượng ngùng:
- Tên gia hỏa ngươi càng lúc càng mồm mép láu lỉnh.
- Khi ngươi vừa quen ta không phải đã như vậy rồi à?
Tổ An cười hì hì nói.
- Ngươi còn có mặt mũi mà nói nữa à, khi vừa quen ngươi ta chỉ hận không thể cắt đầu lưỡi của ngươi.
Kiều Tuyết Doanh nhớ lại đủ chuyện ngày xưa, trong lòng không khỏi dâng lên một tia ngọt ngào.
Nhìn thấy môi hồng của thiếu nữ trong lòng, Tổ An cũng nhớ lại đủ chuyện trong bí cảnh, trực tiếp hôn lên.
- Ô ô...
Thân thể thiếu nữ đột nhiên bị tập kích theo bản năng trở nên cứng đờ, có điều rất nhanh liền mềm xuống, ôm tình lang ngượng ngùng mà ôn nhu đáp lại.
Một lúc sau Kiều Tuyết Doanh vội vàng đẩy hắn ra, hai má giống như lửa đốt:
- Hiện tại thời gian khẩn cấp, chúng ta hay là nói chính sự đi.
Tiếng chém giết bên ngoài thỉnh thoảng lại truyền đến, Tổ An cũng biết tùy thời đều có khả năng có thị vệ xông tới, cũng không dám xằng bậy nữa:
- Sao ngươi lại chạy đến tổ chức sát thủ?
- Lúc trước sau khi chúng ta tách ra, ta trước tiên hồi kinh để giải cứu tộc nhân, bởi vì rất nhiều tộc nhân bị người của Thạch gia khống chế, cho nên ta cần phải dựa vào lực lượng của thế lực khác, thế là liền gia nhập U Ảnh Các.
Kiều Tuyết Doanh giải thích.
- U Ảnh Các?
Tổ An sửng sốt, cái tên này vừa nghe đã biết chính là loại lén lén lút lút.
- U Ảnh Các là tổ chức sát thủ cường đại nhất thần bí nhất trong thiên hạ, chỉ cần ra giá tốt, bọn họ có thể giết bất kỳ ai, đương nhiên, cấp bậc Hoàng đế thì bọn họ khẳng định là không giết được.
Kiều Tuyết Doanh đáp,
- Lần này biết mục tiêu của U Ảnh Các là ngươi, ta liền cố ý tới, không ngờ ngày xưa từ biệt, hiện tại ngươi đã lợi hại như vậy, bốn sát thủ Lục phẩm cũng bị ngươi giải quyết.
Tổ An mỉm cười:
- Trong đó có một người là ngươi giải quyết.
- Hừ, thường ngày biết ngươi thương hương tiếc ngọc, không ngờ hiện giờ ngay cả nam nhân cũng thương tiếc.
Kiều Tuyết Doanh trợn mắt, tên này làm hại nàng ta đánh lén đồng bạn mà còn nói được, một khi bại lộ có nghĩa là phản bội, phương pháp xử trí của U Ảnh Các đối với phản đồ chính là cực kỳ nghiêm khắc.
Tổ An cười ngượng ngùng:
- Dẫu sao Sơ Nhan cũng là tỷ tỷ của hắn, sao ta có thể khoanh tay đứng nhìn.
Từ trong giọng nói của đối phương dường như không biết Sở Ấu Chiêu là thân nữ nhi, hắn cũng không giải thích, đây là bí mật lớn nhất của Sở gia, kéo một sợi tóc đụng tới cả người, hắn cũng không tiện tiết lộ cho người khác biết.
- Đúng rồi, Các chủ U Ảnh Các là ai? Ngươi biết ai mời người của U Ảnh Các đến giết ta không? Hay hoặc là bản thân U Ảnh Các muốn giết ta?
Tổ An truy hỏi, từ trên đường lên kinh cho tới hôm nay, dường như U Ảnh Các đã mấy lần tổ chức ám sát, dù sao hắn cũng phải làm rõ kẻ địch là ai.
Kiều Tuyết Doanh lắc đầu:
- Các chủ U Ảnh Các là người thần bí nhất trên đời này, sợ rằng toàn thiên hạ trừ bản thân hắn ra, không ai biết được thân phận của hắn. Có điều chắc là người khác ủy thác U Ảnh Các đến ám sát ngươi, nhưng U Ảnh Các xưa nay cực kỳ giữ bí mật đối với thân phận của hộ khách, không thể để người ta biết là ai.
Tổ An vươn tay ra trải lại sợi tóc hơi tán loạn ở mai:
- Ngươi ở trong cơ cấu sát thủ như vậy, chắc hẳn ngày tháng sống nhất định vô cùng nguy hiểm.
Cảm nhận được sự quan tâm của hắn, nét cười trong mắt Kiều Tuyết Doanh càng đậm:
- Yên tâm đi, ta có nhiều bản sự lắm, cũng không phải nguy hiểm như vậy, huống chi ta còn muốn nhờ vào lực lượng của U Ảnh Các đến giúp tộc nhân.
- Đúng rồi, sáng mai ta an bài một đám tộc nhân ra khỏi thành, hiện tại ngươi theo ta đi, ta an bài ngươi vào, ngày mai có bảy tám phần nắm chắc có thể thành công lẻn ra khỏi kinh.
Kiều Tuyết Doanh kéo hắn muốn rời khỏi.
Tổ An ngẩn ra:
- Ngươi là cố ý tới cứu ta?
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng:
- Ngươi là nam nhân của ta, ta không cứu ngươi thì cứu ai?
Trong lòng Tổ An cảm động không thôi, lập tức ôm chặt nàng ta vào trong lòng.
- Ài u, muốn ôm thì ra ngoài rồi ôm, Chu Tà Xích Tâm chắc sắp quay lại rồi, còn không đi thì không kịp đâu.
Cảm nhận được cái ôm quen thuộc mà ấm áp đó, trong đầu Kiều Tuyết Doanh hiện ra đủ loại chuyện trong bí cảnh lúc trước, cảm giác chân cũng có chút mềm ra.
Tổ An vốn đang muốn nói với nàng ta là không cần mạo hiểm như vậy, hắn tính đối mặt với Hoàng đế, triệt để giải quyết chuyện này.
Nhưng hắn bỗng nhiên nghĩ đến đêm nay thật sự quá quỷ dị, đầu tiên là không trực tiếp vào cung, sau đó lại ở bên ngoài một đêm, tiếp theo thì lại bị thích khách tập kích đến trước mặt một cách dễ dàng, nếu không phải tu vi của hắn có lớn mạnh vượt bậc, hiện giờ sợ rằng đã triệt để cụ đi chân lạnh toát rồi.
Hắn không rõ chủ sự phía sau màn của tất cả những chuyện này là ai, vạn nhất Chu Tà Xích Tâm cũng nhúng tay vào trong đó, đợi lát nữa thấy những thích khách này không giết được mình, lại phái một số cao thủ lợi hại hơn, thậm chí hắn tự mình xuất thủ, vậy chính là rất phiền, cho nên hay là trước tiên cứ rời khỏi nơi này để tránh đầu sóng ngọn gió đã.
Hắn gật đầu:
- Được, chúng ta rời khỏi nơi này trước.
Trên mặt Kiều Tuyết Doanh hiện ra một tia vui mừng, kéo tay hắn muốn từ cửa sổ nhảy ra.
- Đợi đã...
Tổ An vội vàng bế Sở Ấu Chiêu lên.