Kiều Tuyết Doanh lập tức quýnh lên:
- Hoàng đế Đại Chu được công nhận là thiên hạ đệ nhất cường giả, tuy thực lực của ngươi đề thăng rất nhiều, nhưng vẫn còn lâu mới là đối thủ của hắn.
Tổ An mỉm cười:
- Nha đầu ngốc, ta cũng không phải chạy tới đánh nhau với hắn, yên tâm đi, ta có kế hoạch, nếu đến lúc đó vẫn thất bại, cứ dựa theo an bài của ngươi chạy trốn tới Yêu tộc là được.
Kiều Tuyết Doanh lo lắng nói:
- Nhưng ta lo lắng đến lúc đó ngươi lại không có cơ hội để trốn.
Tổ An ôm thân thể mềm mại của nàng ta vào trong lòng:
- Cứ tin ta, không sao đâu.
Kiều Tuyết Doanh ôm lấy hắn, giống như sợ khí lực hơi yếu một chút sẽ vĩnh viễn mất đi hắn.
Có câu xa lâu hơn mới cưới, hai người ôm lấy nhau, rất nhanh nhiệt độ cơ thể của bản thân đều lên cao.
Thân thể thân thể càng lúc càng mềm, thân thể của Tổ An lại càng lúc càng cứng.
Không có bất kỳ ngôn ngữ gì, tất cả đều rất tự nhiên, hai người thâm tình hôn nhau.
Qua một lúc, Kiều Tuyết Doanh vội vàng túm xiêm y đã tán loạn, quay đầu nhìn Sở Ấu Chiêu ở cách đó không xa, mặt đỏ bừng:
- Đừng... Đừng ở đây.
Tổ An bật cười, vốn định nói không sao, dù gì Sở Ấu Chiêu cũng là nữ tử, hơn nữa còn đang hôn mê.
Có điều nhìn thấy ánh mắt cầu xin của nàng ta, cũng không muốn lãng phí nước bọt dể giải thích, trực tiếp ôm nàng ta đi đến trên giường bên cạnh.
Kiều Tuyết Doanh thì đầu ngón tay phất nhẹ một cái, một số dây leo nhỏ vươn ra, kéo mành ở hai bên xuống.
...
Cũng không biết qua bao lâu, Sở Ấu Chiêu chỉ cảm thấy mình mơ thấy một giấc mộng kỳ quái, toàn bộ giấc mộng đều là màu phấn hồng, vô cùng xấu hổ, nàng ta không ngờ mơ thấy mình ngủ cùng một nam nhân, nam nhân đó tận tình rong ruổi trên người mình, miệng mình còn phát ra các loại thanh âm xấu hổ.
Đáng tiếc một mực không nhìn rõ mặt đối phương, nàng ta cố gắng mở to mắt, về sau cuối cùng thấy rõ khuôn mặt đó, không ngờ là tỷ phu?
Nàng ta sợ tới mức lập tức tỉnh lại.
- Thì ra là giấc mộng.
Nàng ta thở phào nhẹ nhõm, sau đó hai chân theo bản năng khép lại, sao mình lại mơ xấu hổ như vậy, còn là với dâm tặc đó.
Đợi đã, sao thanh âm xấu hổ đó vẫn còn.
Nàng ta theo bản năng quay đầu lại nhìn, mắt lập tức trợn trừng, cho dù cách một tầng màn che, nhưng vẫn có thể nhìn thấy bóng người bên trong.
Bọn họ đang làm gì thế, cưỡi ngựa à?
Vẻ mặt Sở Ấu Chiêu ngỡ ngàng, còn chưa phục hồi tinh thần, một cây mây trong phút chốc bay ra, lại đánh cho nàng ta hôn mê bất tỉnh.
- Đều tại ngươi!
Cho tới sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Tuyết Doanh vẫn xấu hổ không thôi, phấn quyền không ngừng đấm vào ngực Tổ An.
Tổ An cười cực kỳ cổ quái:
- Cách màn che mà, nàng ta có thấy gì đâu.
- Nhưng ta vẫn cảm thấy kỳ kỳ.
Kiều Tuyết Doanh xoay người, cả người không được tự nhiên, nếu như bị Sở tiểu thư nhìn thấy thì cũng thôi, nhưng hắn là thế tử Sở gia.
Nếu không phải niệm tình nghĩa với Sở Sơ Nhan, nói không chừng nàng ta đã trực tiếp diệt khẩu rồi.
Ngón tay Tổ An vờn quanh bím tóc tinh xảo trên đầu nàng ta:
- Lúc ấy nàng ta bị ngươi đánh ngất, hơn nữa, thực sự bị nhìn thấy cũng là ta bị nhìn thấy, lúc ấy ta ở bên ngoài mà.
Kiều Tuyết Doanh giật lại bím tóc, vẻ mặt có chút cổ quái:
- Đúng rồi, ngày hôm qua 'Tay lái' mà ngươi nói rốt cuộc là vật gì?
- Khụ khụ...
Tổ An thiếu chút nữa thì bị sặc,
- Không có gì, ha ha.
- Khẳng định không phải là từ hay.
Kiều Tuyết Doanh đỏ mặt xì một tiếng, cũng không biết tên này biết nhiều thủ đoạn gian trá thiên kì bách quái như vậy, người lạnh lùng cao ngạo như Sở tiểu thư, chẳng lẽ thường ngày cũng cho phép hắn làm như vậy sao?
Tổ An nhìn ra ngoài cửa sổ:
- Trời sắp sáng rồi, ta cũng phải quay về, đợi lát nữa còn vào cung.
Kiều Tuyết Doanh vội vàng xua đi niệm đẹp trong lòng, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc:
- A Tổ, ngươi thật sự nắm chắc chứ? Hay là dựa theo biện pháp ta nói, nhân lúc hôm nay cửa thành mở đưa ngươi ra ngoài thành?
- Yên tâm đi, ta có tính toán.
Nhìn thấy ánh mắt quan tâm của nàng ta, trong lòng Tổ An cảm động không thôi, lại tìm bờ môi hồng đó mà hôn lên.
Có điều lần này không hôn được bao lâu liền bị Kiều Tuyết Doanh đẩy ra, trên mặt thiếu nữ toàn là vẻ ngượng ngùng:
- Đừng... Ta thật sự không được...
Thân thể của Tinh Linh tộc vốn yếu hơn người bình thường, mà Tổ An lại cường đại hơn nam nhân bình thường rất nhiều, cả đêm giày vò cho nàng ta sắp rụng rời rồi.
Tổ An cười ha ha:
- Ta cũng không phải cầm thú, chỉ muốn hôn mà thôi.
Kiều Tuyết Doanh lẩm bẩm một tiếng:
- Tối hôm qua ngươi cũng nói như vậy rất nhiều lần.
Tổ An:
- ...
Hai người ôn tồn một lúc, Kiều Tuyết Doanh đứng dậy hầu hạ hắn mặc quần áo.
Tổ An không nhịn được cảm khái
- Không ngờ tay ngươi lại khéo như vậy.
- Vốn ta cũng không biết đâu, có điều mai phục tới Sở gia phải hầu hạ Sở tiểu thư, tất nhiên là phải học.
Kiều Tuyết Doanh nói xong không nhịn được hừ một tiếng,
- Chắc kiếp trước thiếu nợ các ngươi, không chỉ không hoàn thành nhiệm vụ, còn bồi cả bản thân vào.
Tổ An giữ lấy mặt nàng ta kéo kéo sang hai bên:
- Chúng ta cũng là một đôi mà.
Nghe thấy lời này của hắn, u oán trong lòng Kiều Tuyết Doanh lập tức tiêu tán hết, hai mắt cười giống như mặt trăng.
Tổ An vốn đang lo lắng cho Sở Ấu Chiêu, nhưng Kiều Tuyết Doanh nói nàng ta sẽ chịu trách nhiệm đưa nàng ta về, để tránh hắn đưa một chuyến lại cành mẹ đẻ cành con.
Hắn biết nàng ta đã quen thuộc với kinh thành, lại thêm uyên nguyên của nàng ta và Sở gia, giao cho nàng ta cũng yên tâm.