Hắn một đường trở lại trạch viện lúc trước, từ rất xa đã nghe thấy Chu Tà Xích Tâm phát hỏa ở bên trong:
- Người tìm thấy chưa?
- Chưa...
- Rốt cuộc là bị thích khách bắt đi hay là tự mình chạy đi cũng không thể xác định được à?
- Thế cục tối hôm qua quá hỗn loạn, không ai thấy rõ.
- Đều là phế vật! Người đâu, truyền lệnh xuống, dán lệnh truy nã chung quanh, ngoài ra phái người phong bế cửa thành, trước khi chưa bắt được người thì không cho bất kỳ ai ra vào.
Tổ An biết thời cơ tới rồi, hắng giọng:
- Khụ khụ, Đại thống lĩnh là đang tìm ta à?
Người trong viện bỗng nhiên quay đầu, nhìn thấy hắn, ánh mắt ai nấy đều lộ ra vẻ kinh hỉ, phải biết rằng nếu thực sự làm mất người được Hoàng thượng chỉ tên muốn có này, sợ rằng rất nhiều người trong sân đều phải rơi đầu, hiện giờ nhìn thấy hắn trở lại há có thể không vui.
Chu Tà Xích Tâm lại giật mình:
- Ngươi không sao chứ?
Tổ An tựa cười mà như không phải cười:
- Đại thống lĩnh là muốn ta có sao à?
Thần sắc Chu Tà Xích Tâm lạnh lùng:
- Nói gì vậy, sao ta có thể để ngươi có việc. Ngươi có bị thương không, có cần trị liệu không?
- Không cần.
Tổ An trực tiếp cự tuyệt, có quỷ mới biết để trị liệu lại xảy ra vấn đề gì.
- Vậy hiện tại chúng ta lập tức vào cung, để tránh đêm dài lắm mộng.
Chu Tà Xích Tâm trực tiếp vẫy tay, phân phó người dưới tay chuẩn bị.
Nhìn thấy dáng vẻ lo lắng của hắn, Tổ An thầm nghĩ chẳng lẽ là ta đoán sai rồi?
Tiếp theo Chu Tà Xích Tâm dẫn theo một đám thị vệ, trực tiếp hộ tống hắn tới hoàng cung.
- Đợi lát nữa sẽ không gặp phải ám sát chứ?
Trên đường đi Tổ An ý vị thâm trường nói.
- Ai tới người đó chết.
Chu Tà Xích Tâm trả lời cũng rất dứt khoát, hiển nhiên hắn có đủ tự tin.
Tổ An như hiểu ra gì đó, lúc này Chu Tà Xích Tâm lại có chút tò mò:
- Tối hôm qua ngươi rốt cuộc đi đâu thế?
Tổ An mỉm cười:
- Nhiều người như vậy muốn giết ta, dứt khoát ra ngoài trốn cho xong.
Vẻ mặt Chu Tà Xích Tâm có chút cổ quái:
- Nói thật trên đời này chỉ có mấy người ta không nhìn thấu, ngươi chính là một trong số đó. Ngươi rõ ràng có thể không cần trở về, nhưng vẫn quay lại, lại thêm lúc trước trên đường đi đều rất phối hợp, giống như là vội vã đi gặp Hoàng thượng vậy.
- Chẳng lẽ Đại thống lĩnh không muốn ta đi gặp Hoàng thượng à?
Tổ An hỏi ngược lại.
Chu Tà Xích Tâm nhìn hắn một cái:
- Ngươi có biết gặp Hoàng thượng rồi sẽ có hậu quả gì không?
- Ta biết.
Tổ An cười cười, cả người vẫn bình tĩnh thong dong.
Chu Tà Xích Tâm ngơ ngẩn nhìn hắn, cuối cùng bật cười: Đúng là triêu người.
Tiếp theo hắn cũng không hỏi nữa, đoàn người trực tiếp đi tới hoàng cung.
Nhìn ngói vàng tường đỏ trước mắt, Tổ An có chút hoảng hốt, kiếp trước Tử Cấm thành đã là rất hào hùng rồi, nhưng hoàng cung trước mắt còn có khí thế dồi dào hơn mấy lần.
Bất kể là độ cao của tường thành, khí thế của cửa thành, đều hơn xa Tử Cấm thành.
Nghĩ thấy cũng đúng, đây là một thế giới tu hành, vũ lực cường hoành, hoàng cung này tất nhiên cũng phải hoành tráng hơn rất nhiều.
Hắn chú ý thấy tùy tiện một thị vệ, dao động khí tức trên người đều ít nhất cũng là tu vi Tứ phẩm, Ngũ phẩm cũng không ít.
Mỗi người đặt tới trên giang hồ đều được coi là cao thủ, huống chi những người này khẳng định còn có trận pháp hợp kích, thực lực có thể phát huy ra lại khủng bố.
Nghĩ chắc hoàng cung chắc là nơi an toàn nhất trên đời này rồi.
Có Chu Tà Xích Tâm dẫn đường, một đường tất nhiên thông suốt, đoàn người ở trong hoàng cung đi rất lâu, tới một cửa cung, sớm có một lão thái giám chờ ở đó.
Chu Tà Xích Tâm đáp:
- Tiếp theo ta sẽ không tiện vào, ngươi theo Lý công công, hắn dẫn ngươi đi gặp Hoàng thượng.
Tổ An sửng sốt, chắc hẳn sau cửa cung này chính là phạm trù của nội cung, sống bên trong đều là tần phi nội quyến của Hoàng đế, bình thường sẽ không để ngoại nam tiến vào.
Vậy để mình vào, là không tính sau chuyện để ta sống sao?
Có điều việc đã đến nước này, hắn cũng chỉ có thể binh đến tướng chặn nước đến đất ngăn, hy vọng kế hoạch của mình có thể hiệu quả.
- Làm phiền Đại thống lĩnh.
Lão thái giám đó giao nhận với Chu Tà Xích Tâm xong, âm thanh thé thé nói với Tổ An,
- Đi theo ta.
Tổ An thầm nghĩ lúc trước tuy thanh âm của Mễ lão đầu khó nghe, nhưng cũng không đến nỗi có đặc trưng thái giám rõ ràng như vậy, chắc hẳn tu vi của hắn cao thâm, che giấu được chỗ thiếu hụt của thân thể.
Hắn theo lão thái giám này một đường đi vào trong, vốn hắn vẫn muốn tìm cách làm quen với đối phương, nào ngờ đối phương lại giữ bộ dạng xa lỗ mũi hướng lên trời, hắn cũng cũng lười chẳng muốn lãng phí nước bọt, nói chung mấu chốt vẫn là ở trên người Hoàng đế.
Một đường đi rất xa, nhìn thấy hoàn cảnh chung quanh càng lúc càng thanh u, giống như đang đi dạo ở ngự hoa viên vậy.
Cuối cùng hai người đi qua một hành lang dài trên nước, dừng lại trong một đình, lão thái giám đó nói:
- Chờ ở đây.
Tổ An không khỏi sửng sốt:
- Không phải muốn đi gặp Hoàng thượng à?
Lão thái giám đáp:
- Hoàng thượng đang vào triều, cho nên cho ngươi cứ chờ ở đây đã, đừng đi loạn.
Sau khi nói xong hắn liền lập tức rời đi, chỉ để lại một mình Tổ An ở trong đình.
Vẻ mặt Tổ An cực kỳ cổ quái, Hoàng đế này tâm cũng lớn thật, cứ như vậy để hắn một mình đứng trong nội cung, không sợ hắn làm uế loạn hậu cung à?
Trên bàn cũng có điểm tâm, Tổ An đêm qua làm lụng vất vả, buổi sáng Chu Tà Xích Tâm lại không cho ăn cơm, hiện tại thực sự có chút bụng đói kêu vang.
Có điều hắn lo lắng có trá, không dám ăn.