Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1056 - Chương 1056: Trợn Mắt Há Hốc Mồm

Chương 1056: Trợn mắt há hốc mồm Chương 1056: Trợn mắt há hốc mồm

Qua một lúc hắn cuối cùng cũng không thể ngồi yên được nữa, nhìn chằm chằm những điểm tâm này lại không thể ăn, quá khảo nghiệm ý chí lực.

Thế là hắn quyết định đi dạo xung quanh, cho dù làm quen với hoàn cảnh một chút cũng tốt.

Trong hoàng cung quá phức tạp, hắn đi một chút đã lạc đường, đang muốn theo đường cũ quay về, bỗng nhiên nghe thấy phía trước truyền đến một thanh âm ngốc ngếch!

- Bảo các ngươi học ếch nhảy, các ngươi đã thấy ếch mặc quần nhảy bao giờ chưa?

Tổ An nghe mà mặt ngây đơ, hắn nghĩ cẩn thận lại một chút, ếch đích xác là không mặc quần nhảy, logic thiên tài.

Hắn theo tiếng đi tới, chú ý thấy bên bờ ao phía trước có một tên mập đang chỉ vào mấy tiểu thái giám răn dạy, đám tiểu thái giám đó ai nấy nằm dưới đất, giống như Âu Dương Phong đang luyện Cáp Mỗ Công vậy.

Có điều nhìn biểu cảm của bọn họ mặt ủ mày ê, hiển nhiên đều bị bức ép.

Tên mập đó mặt tròn tròn, từ trong ánh mắt có thể nhìn ra không được quá thông minh.

- Trong nội cung mà ai lại kiêu ngạo như vậy?

Nhìn thấy hắn mắng những thái giám đó giống như mắng cháu chắt, mà các thái giám lại chỉ có thể dập đầu cầu xin tha thứ, không một ai dám phản kháng.

Quan sát kỹ quần áo trên người tên mập đó một chút, một thân màu vàng đỏ, bên trên lờ mờ còn có thể nhìn thấy mấy văn sức rồng.

Không phải là Hoàng đế chứ?

Tổ An lập tức phủ quyết suy đoán này, nếu thiên hạ đệ nhất cường giả là bộ dạng nhi đồng nhược trí này, vậy những người khác có thể mua đậu hủ mà tự tử đi cho rồi.

Trong lòng hắn khẽ động, nghĩ tới lời đồn lúc trước nghe về Thái tử, có thể tự do ra vào trong hậu cung, trên người còn mặc long bào long bào màu vàng, thân phận của đối phương không cần nói cũng biết.

Trên đường Sở Sơ Nhan từng nhắc nhở hắn, tục danh của Thái tử là Triệu Duệ Trí, Tổ An thầm nghĩ cha mẹ đặt cho hắn cái tên này, hắn có thể không nhược trí sao.

- Ơ, tiểu thái giám bên kia, mau tới đây.

Đúng lúc này, Thái tử đã nhìn thấy Tổ An, vươn tay ra vẫy vẫy.

Tổ An nghẹn lời rồi, ta cao lớn uy mãnh thế này, có chỗ nào giống thái giám?

Có điều hiện tại nói chung cũng không có gì làm, thừa cơ tìm hiểu Thái tử này một chút cũng không sao.

Thế là hắn lập tức đi tới.

Mấy thái giám khác đều nhìn hắn chằm chằm:

- Lớn mật, ngươi là ai, dám tự tiện xông vào nội viện hoàng cung?

Thái tử không nhận ra đối phương, nhưng bọn họ biết rõ, người trước mắt này đâu phải thái giám, chẳng lẽ là thích khách?

Có điều trong hoàng cung cao thủ nhiều như mây, thủ vệ nghiêm mật như vậy, thích khách sao mà vào được?

Bọn họ lo lắng đối phương là con nối dõi của đại thần nào đó được chiếu vào cung, cho nên cũng không dám trực tiếp gọi hắn là thích khách.

Tổ An đang muốn giải thích, tên mập đó lại nói:

- Câm miệng, ếch nào lại biết nói?

Mấy thái giám mặt lộ vẻ khổ sở, vội vàng ngậm miệng lại.

Tên mập đó nói tiếp:

- Quần nữa, ếch cũng không mặc quần, đều cởi hết quần ra.

Tổ An cũng bổ sung:

- Không chỉ là quần, ếch ngay cả quần áo cũng không mặc.

Tên mập mừng rỡ, lập tức có cảm giác giống như tìm thấy tri âm:

- Ngươi nói đúng, sao ta lại không nghĩ tới, Tiểu Từ Tử, Tiểu Hà Tử, cởi quần áo đi.

Những thái giám đó nhìn Tổ An một cái đầy oán niệm, tiểu tử này giỏi bỏ đá xuống giếng thật, nếu để ta tìm thấy cơ hội, xem cho chơi chết ngươi không.

Đến từ thái giám Từ Khôn, điểm nộ khí +444!

Đến từ thái giám Hà Thắc, điểm nộ khí +444!

Đến từ. . .

Nhưng lệnh trên khó trái, bọn họ biết chủ tử nhà mình hỉ nộ vô thường, ặc, không đúng, nói một cách chính xác thì là trong đầu hắn không có khái niệm thiện ác.

Từng có đồng bạn rõ ràng không đắc tội với Thái tử, nhưng Thái tử nhất thời ham chơi thuận miệng bảo thị vệ kéo hắn xuống đánh cho ngắc ngoải, theo hắn đây không phải ác gì cả, chỉ là muốn thử một lần xem rốt cuộc là gậy cứng hay là xương người cứng, thuần túy là ham chơi.

Đương nhiên về chỉnh thể mà nói, Thái tử đối với bọn họ cũng coi như không tồi, chỉ cần thuận theo tư duy cổ quái của hắn, phàm là loại không có nhãn lực, cơ bản là mộ phần đều xanh cỏ rồi.

Nhìn thấy mấy thái giám xấu hổ bắt đầu cởi quần áo, Tổ An không biết phải nói gì, thái giám cởi quần áo đúng là mù mắt, nếu là cung nữ thì tốt rồi.

Nói đến cũng lạ, hầu hạ bên cạnh Thái tử này toàn là thái giám, không ngờ một cung nữ cũng không thấy.

Hắn vừa quan sát chung quanh vừa thuận miệng hỏi:

- Ngươi việc gì lại bảo bọn họ học ếch nhảy.

Tên mập đó chỉ chỉ ếch trong hồ hoa sen bên cạnh:

- Ờ, vừa đi ngang qua nơi này, nghe thấy tiếng ếch kêu, ta hỏi bọn họ những ếch này là tự muốn kêu, hay là bọn họ bảo chúng kêu để nịnh hót ta.

Tổ An chớp chớp mắt, làm cả nửa ngày mới biết được sự khác biệt giữa bọn họ và bọn chúng trong miệng hắn, trong nhất thời ngỡ như người trời, não tên này đúng là thanh kỳ.

Hắn thuận theo lời nói của đối phương hỏi:

- Vậy bọn họ trả lời thế nào?

Tên mập chỉ vào một thái giám gầy yếu trong đó nói:

- Tiểu Từ Tử nói đến mùa xuân ếch này mới được ấp ra sẽ kêu.

Tổ An thầm nghĩ trả lời thế là đúng rồi, ai ngờ tên mập nói tiếp:

- Đúng là buồn cười, nhìn thấy ta tới, những tiếng ếch kêu này không ngờ không phải nghênh đón ta, thế là ta liền trừng phạt Tiểu Từ Tử bắt hắn học ếch kêu tới đón tiếp ta, đáng tiếc hắn có thế nào cũng không học được, ta liền gọi hắn học ếch nhảy.

Tổ An:

- ...

Hắn nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía mấy người khác hỏi:

- Vậy bọn họ thì sao?

Tên mập lại đáp:

- Ờ, về sau ta lại hỏi Tiểu Hà Tử, hắn trả lời đương nhiên là bọn họ bảo ếch kêu nịnh hót ta.

Bình Luận (0)
Comment