Tổ An thầm nghĩ Tiểu Từ Tử đã thử ra một đáp án một sai, người khác không thay đổi cách nói thì đúng là ngốc:
- Vậy vì sao bọn họ đều bị ngươi phạt?
Tên mập thở phì phì đáp:
- Vốn ta còn rất cao hứng, kết quả ta muốn nghe một chút tiếng nịnh hót của ếch, nhưng bọn họ căn bản không thể bắt ếch kêu nữa, thế không phải lừa ta à?
Tổ An:
- ...
Một đám người các ngươi ở đây gây ra động tĩnh lớn như vậy, những con ếch đó bị sợ hãi chạy đi tất nhiên sẽ không ở đây kêu nữa.
Hắn nhìn những thái giám đó với vẻ đồng tình, gặp phải chủ tử như vậy, bất kể trả lời thế nào đều sai, đúng là đáng thương.
Mấy thái giám đó dường như đọc ra được ý tứ trong mắt hắn, ai nấy tràn đầy đồng cảm gật đầu, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người có thể lý giải nỗi khổ của chúng ta.
Vốn mấy người còn tức giận bất bình hắn ở bên cạnh bỏ đá xuống giếng, hiện tại sau khi thấy ánh mắt của hắn, ác cảm cũng giảm bớt.
Lúc này tên mập lại mở miệng:
- Đúng rồi, ngươi đã tới, vậy cũng nói một chút đi, ếch đó rốt cuộc là tự kêu hay là cố ý nịnh hót ta?
Tổ An:
- ...
Sớm biết thế này vừa rồi đã không lắm miệng hỏi.
Mấy thái giám khác ai nấy đều lộ ra nụ cười vui sướng khi người khác gặp họa, thằng nhãi, ai bảo ngươi tinh vi, lập tức cũng phải cởi quần áo cùng nhảy với chúng ta rồi.
Thấy hắn một mực trầm ngâm không trả lời, tên mập có chút bất mãn:
- Ta hỏi ngươi đó, không trả lời có phải là xem thường ta không.
- Tất nhiên không phải,
Tổ An nhìn nhìn hồ nước bên cạnh, khóe miệng hơi lộ ra một nụ cười tự tin,
- Những con ếch này kêu đương nhiên là để nịnh hót ngươi.
Tên mập mừng rỡ:
- Ha ha, ta đã nói khẳng định là như vậy mà, vậy ngươi bảo chúng nịnh hót thêm vài câu cho ta nghe đi?
Mấy thái giám ở bên cạnh nhìn nhau, thiếu chút nữa thì cười ra tiếng, cũng không biết lăng đầu thanh từ đâu tới, cứ muốn lắm miệng di dời sự chú ý của Thái tử, hiện tại xem hắn làm thế nào.
- Tốt.
Tổ An cười cười, đi tới bên hồ nước, giống như nói chuyện với ếch:
- Các vị ếch huynh, vị bằng hữu này của ta muốn nghe các ngươi nịnh hót hắn vài câu, nể mặt kêu chút đi.
Các thái giám ở bên cạnh đều mỉm cười, sao tên này còn ngốc hơn cả Thái tử vậy?
Đương nhiên lời này bọn họ chỉ dám nói ở trong lòng, không ai dám nói ra miệng, nhưng ánh mắt nhìn Tổ An lại không khác gì nhìn đồ ngốc.
Tên mập lại giống như nhìn thấy tri âm, vội vàng xông tới bên cạnh hắn:
- Ngươi còn có thể nói chuyện với ếch à.
- Hơi biết một chút.
Tổ An khiêm tốn cười cười.
Tiểu Từ Tử ở bên cạnh cuối cùng không nhịn được nữa:
- Chủ tử, đừng bị tiểu tử này lừa, trên đời này ai có thể nói chuyện với ếch.
Tiểu Hà Tử tràn đầy đồng cảm gật đầu:
- Đúng vậy, chủ...
Có điều hắn còn chưa nói hết, bỗng nhiên trong hồ nước có tiếng ếch vang lên, lúc ban đầu còn là lác đác, nhưng rất nhanh thanh âm càng lúc càng vang, thậm chí còn đều nhịp.
Bọn họ trợn mắt há hốc mồm đi tới hồ nước, phát hiện trên lá sen ngồi đầy các loại ếch đủ mọi màu sắc hình dạng, giống như tất cả ếch trong hồ nước đều đi ra, nhao nhao hướng tới Thái tử mà kêu to, đồng thời tư thế đó nhìn rất cung kính, giống như đang hành lễ vậy.
Tên mập mừng rỡ, chạy đến bên hồ nước nằm nhìn những con ếch đó, một lúc nhìn bên này, một lúc nhìn bên kia, khoa chân múa tay vui vẻ giống như hài tử.
Lúc trước Tổ An đã rất nhiều lần nghe người ta nói về Thái tử đều dùng từ như "Chất phác", lúc ấy cảm thấy là bọn họ ngại nói Thái tử là đồ ngốc, cho nên dùng từ điểm tô cho đẹp.
Hiện tại xem ra, Thái tử đích xác có tâm tính chất phác.
Nếu sinh ra ở gia đình bình thường, có lẽ còn có thể làm phú ông gia, nhưng sinh ra trong hoàng tộc, đã định trước là không có kết quả tốt, hắn nhớ rõ Tây Tấn trong lịch sử trước khi xuyên qua có Hoàng đế cũng giống như Thái tử trước mắt này, cuối cùng khiến thiên hạ đại loạn.
Theo lý thuyết Hoàng đế của thế giới này thân là người mạnh nhất trong thiên hạ, không có đạo lý nào lại không hiểu những cái này, sao cứ vì tư dục bản thân mà chôn xuống tai hoạ ngầm lớn như vậy.
Khi hắn đang thần du vật ngoại, tên mập đó đã cười tủm tỉm chạy tới, theo hắn vừa chạy, một thân thịt béo rung rung, nhìn giống như cuộn sóng nhấp nhô.
- Ngươi thật sự có thể nói chuyện với ếch à, làm như thế nào vậy, dạy ta với, từ nay về sau ngươi chính là đại ca của ta.
Tên mập lộ ra vẻ mặt sùng bái kéo tay áo hắn.
Tổ An ngửa ra sau có tính chiến thuật:
- Muốn dạy ngươi cũng không phải không được, có điều hiện tại ta có chút đói bụng, thật sự không có tâm tình dạy người.
Tiểu Từ Tử Tiểu Hà Tử ở bên cạnh trợn mắt há hốc mồm, Thái tử không ngờ gọi tên này là đại ca?? Mấu chốt là tên này không ngờ còn nhận lời, đúng là chết cũng không biết chết như thế nào.
- Cái này đơn giản, nơi này có rất nhiều điểm tâm, Tiểu Từ Tử Tiểu Hà Tử, mau tới đây hầu hạ vị...
Tên mập ngẩn người,
- Đại ca, ngươi tên gì?
- Ta tên là Tổ An.
Cái này cũng không có gì mà phải giấu diếm, nói chung chắc không bao lâu nữa người trong cung đều sẽ biết.
- Ờ, ta tên là Triệu Duệ Trí.
Tên mập đó cười ha ha, mời hắn đến ghế bên cạnh, đó vốn là vị trí mà người bên dưới chuẩn bị cho hắn, trên bàn chuẩn bị các loại điểm tâm trái cây tinh xảo.
- Đại ca, những thứ này đều khá là bình thường, ngươi ăn trước cho đỡ đói bụng, ta sẽ bảo bọn họ kiếm thứ tốt cho ngươi.
Nhìn thấy nụ cười lấy lòng của Thái tử, giống như chó săn đứng bên cạnh, những thái giám đó đều trợn tròn mắt, có lòng muốn quát mắng Tổ An, nhưng hiện giờ Thái tử coi trọng hắn như vậy, ai nấy đều sợ xui xẻo, không ai dám thực sự mở miệng.