Tổ An quay đầu lạnh lùng nhìn bọn họ một cái, mấy thái giám đó cảm thấy cả người lạnh toát, giống như nhìn thấy thứ đáng sợ, không dám tiến về phía trước nửa bước.
Ngay cả Thái tử phi và thị nữ ở bên cạnh cũng theo bản năng giật thót.
Vì sao ánh mắt của người này lại đáng sợ như vậy?
Bọn họ nào biết đâu rằng, Tổ An không biết đã bao nhiêu lần chiến đấu bên rìa sinh tử, còn ở trong bí cảnh di chỉ kinh đô cuối đời Thương làm đế vương mấy chục năm, cộng với một mực mang theo Uy Đạo Chi Kiếm trên người, khí chất cả người vô cùng đặc thù, người thường nhìn thấy hắn sẽ cảm thấy uy áp và sợ hãi, chỉ là hắn bình thường cố ý che giấu loại khí trường này mà thôi.
Hiện giờ thấy Thái tử phi này tàn nhẫn như vậy, sao hắn còn có thể khách khí.
Phạt một trăm trượng thì người thường làm gì còn mạng? Cho dù là người tu hành không chết cũng mất một tầng da, bởi vì đến lúc đó đánh ngươi cũng biến thành người tu hành.
Lúc này Tổ An mới lạnh giọng nói:
- Thái tử đã lớn như vậy rồi, chẳng lẽ ngay cả quyền làm bằng hữu với ai, muốn học với ai cũng không có à? Ngươi làm thê tử không khỏi quản quá rộng rồi, người không biết còn cho rằng ngươi là Thái tử, hắn chỉ là ở rể trong nhà ngươi.
Bích Linh Lung hơi biến sắc, lời tru tâm như vậy nàng ta làm sao dám nhận, vạn nhất truyền tới trong tai người hữu tâm thì chính là phiền phức lớn, nàng ta vội vàng cúi người với Triệu Duệ Trí,
- Thái tử, ta chỉ là lo lắng ngươi tâm tính thuần phác, không cẩn thận lại bị người khác lừa mà thôi, tuyệt không có tâm tư khác.
Triệu Duệ Trí căn bản không ý thức được sự giao phong trong lời nói của hai người, vui tươi hớn hở nói:
- Không sao không sao.
Nhìn thấy Thái tử phi hành lễ với hắn, hắn theo bản năng nghĩ tới đi đỡ nàng ta lên.
Có điều Bích Linh Lung lại đứng dậy trước, tuy đại đa số người nhìn thì giống như được Thái tử đỡ dậy, nhưng Tổ An ở gần nhất lại chú ý thấy thân thể của hai người căn bản không hề có tiếp xúc.
Trên mặt hắn lộ ra một tia nghiền ngẫm, quan hệ của đôi vợ chồng này có chút thú vị.
Hắn ho khẽ một tiếng, tiếp tục nói:
- Ý tứ trong lời nói của Thái tử phi chẳng lẽ là đang nói Thái tử vụng về, ngay cả chút năng lực phân biệt này cũng không có à?
Nghe thấy lời nói của hắn, người khác nhao nhao biến sắc, chuyện Thái tử vụng về đã trở thành một bí mật không thể nói, mọi người đều giữ kín như bưng, không ai dám nói công khai, kết quả tên này thì ngược lại, không chỉ công khai, còn nói ở ngay trước mặt Thái tử.
Bích Linh Lung đang muốn lên tiếng răn dạy, ai ngờ lúc này Triệu Duệ Trí ở bên cạnh phụ họa nói:
- Lung linh, Tổ An nói đúng, ta không ngu chút nào.
Bích Linh Lung:
- ...
Trượng phu này nhảy ra cản trở như vậy, nàng ta còn có biện pháp nào nữa.
Nhưng cứ như vậy mà tha cho Tổ An, nàng ta lại có chút không cam lòng, hai bên cứ như vậy giằng co ở đó.
Đợi đã, cái tên Tổ An này sao nghe có chút quen tai.
Đúng lúc này, bên cạnh truyền đến một thanh âm ôn nhu êm tai:
- Linh Lung muội muội đây là đang tức giận với ai thế?
Nghe thấy thanh âm này, Bích Linh Lung hơi biến sắc, có điều rất nhanh lại đổi sang bộ dạng nói cười thản nhiên quay lại:
- Sao hôm nay Bạch phi lại nhàn rỗi tới nơi này vậy?
Tổ An theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy cách đó không xa có một phu nhân duyên dáng yêu kiều trẻ tuổi, mày như núi xuân, mắt như nước thu, rõ ràng trông rất mỹ diễm, cả người lại tạo cho người ta một loại cảm giác ôn nhu đoan trang, lẫm liệt không thể xâm phạm.
Tổ An nhìn nhìn Bích Linh Lung, lại nhìn nhìn vị Bạch phi mà nàng ta gọi, quả thật là mai lan trúc cúc mỗi người một vẻ.
Có điều Thái tử phi này đẹp thì đẹp, chỉ là có chút quá hung dữ, vẫn là Bạch phi này ôn nhu đoan trang, vừa nhìn thấy lần đầu tiên đã khiến người ta có hảo cảm.
Chỉ có điều hai người này dường như có chút cảm giác tranh phong tương đối, trong không khí lờ mờ có thể cảm nhận được xu thế tia lửa văng khắp nơi.
Thái tử ở bên cạnh cười ngây ngô:
- Bạch tỷ tỷ ngươi cũng tới à.
Phu nhân trẻ tuổi đó cúi đầu, cho dù là hành lễ cũng lộ ra vẻ ôn nhu như nước:
- Thái tử chớ có xưng hô với thần thiếp như vậy, gọi ta Nhu Tuyết là được rồi.
Thì ra nàng ta tên là Bạch Nhu Tuyết.
Đợi đã, thần thiếp?
Tổ An giật mình, chắc hẳn phu nhân trẻ tuổi này chính là phi tử trong hậu cung Hoàng đế ban cho Thái tử mà Sở Sơ Nhan từng nhắc tới, sau đó sinh một nhi tử cho Thái tử.
Chẳng trách nàng ta lại gọi Thái tử phi là muội muội, Thái tử phi nghe thấy nàng ta gọi như vậy cho dù khó chịu cũng chỉ có thể kiềm chế tính tình mà lá mặt lá trái.
Bạch Nhu Tuyết này nhìn thì lớn hơn Bích Linh Lung vài tuổi, Thái tử phi vào lúc nào đó nhìn còn giống thiếu nữ, nhưng nữ tử này thì giống như là thiếu phụ, một thiếu phụ đã chín.
Ánh mắt hắn không kìm được dừng ở trên bộ ngực phình lên đó của nàng ta, nhớ tới Sở Sơ Nhan từng nhắc nàng ta đã sinh một nhi tử, chẳng lẽ vẫn ở thời kỳ cho con bú à?
Dường như chú ý thấy ánh mắt của hắn, sắc mặt Bạch Nhu Tuyết ửng đỏ, có điều cũng không nói gì, mà là nhìn về phía Thái tử phi ở bên cạnh:
- Vừa rồi cách rất xa đã nghe thấy thanh âm của Linh Lung muội muội, liền tới đây xem rốt cuộc là ai chọc Linh Lung muội muội tức giận.
Bích Linh Lung thầm bực lắm, đây là ngươi đang châm chọc giọng ta to à?
Nàng ta thản nhiên nói:
- Ta chỉ là giáo huấn một tên gia hỏa không biết trời cao đất dày, không ngờ lại kinh động tới Bạch phi.