Đối phương luôn miệng xưng muội muội, là vì ỷ vào tuổi lớn hơn nàng ta, lại thêm thân phận đặc thù, gọi như vậy thì cũng không bới móc được gì.
Nhưng nàng ta tuyệt đối không muốn gọi đối phương là tỷ tỷ, dẫu sao nàng ta mới là chính phi của Thái tử, sao có thể gọi một trắc phi là tỷ tỷ?
- Ồ? Chẳng lẽ đây là tên gia hỏa đó à?
Bạch Nhu Tuyết tò mò nhìn về phía Tổ An ở bên cạnh.
Sắc mặt Tổ An trở nên cổ quái, thế này là sao vậy, cảm giác mình dường như lâm vào trong vòng xoáy cung đấu của hai người này.
Hắn nhìn Triệu Duệ Trí ở bên cạnh, tên mập này diễm phúc cũng sâu thật, hai nữ nhân này đều trông cực đẹp, hơn nữa khí chất của mỗi người đều hoàn toàn khác nhau.
Có điều Triệu Duệ Trí lúc này chỉ ở bên cạnh lộ ra nụ cười ngây ngô đặc hữu của người não kém, khiến người ta thấy mà có chút đau lòng.
Bạch Nhu Tuyết quan sát hắn một phen:
- Nhìn trang phục của ngươi thì dường như không phải người trong cung, ngươi là vào bằng cách nào?
Bích Linh Lung ở bên cạnh cả kinh, cái này đích xác là điểm đáng ngờ, mình vừa rồi không ngờ lại quên mất vấn đề mấu chốt nhất này, đều do tên này quá to gan lớn mật, chọc cho nàng ta giận dữ, dẫn tới có chút mất phương tấc so với bình thường.
Tổ An đáp:
- Chu Tà Xích Tâm dẫn ta vào cung, về sau lại là Lý công công gì đó dẫn ta đến gần đây.
Bích Linh Lung hơi biến sắc, nàng ta cuối cùng cũng nhớ tới đã nghe qua cái tên này ở đâu rồi, thì ra là tên gia hỏa gần đây được đồn đại xôn xao là có thuật trường sinh.
Bích Linh Lung ở bên cạnh cũng kinh ngạc quan sát hắn, hiển nhiên nàng ta cũng ý thức được thân phận của Tổ An.
Bích Linh Lung hừ một tiếng, trực tiếp nói với Triệu Duệ Trí ở bên cạnh:
- Thái tử, chúng ta trở về thôi, bài tập sáng hôm nay vẫn chưa làm xong đó.
Triệu Duệ Trí quýnh lên:
- Ta vẫn muốn chơi với Tổ An, hắn biết rất nhiều thứ hay...
Lúc này Bích Linh Lung lườm hắn một cái, khiến hắn sợ tới mức nuốt lại câu sau.
Bạch Nhu Tuyết ở bên cạnh mỉm cười:
- Linh Lung muội muội vội đi vậy à.
Bích Linh Lung hờ hững đáp:
- Còn phải đốc thúc Thái tử học bài, không dám chậm trễ.
Hừ, tên gia hỏa Tổ An đó là người Hoàng đế điểm danh muốn gặp, mình vừa rồi còn nói muốn đánh sống đánh chết hắn, vạn nhất truyền tới trong tai Hoàng đế, có quỷ mới biết sẽ sinh ra chuyện gì với nàng ta thậm chí là gia tộc của nàng ta.
Nàng ta biết mình không thể xử trí Tổ An nữa, còn tiếp tục ở lại nơi này để người ta chế giễu à.
Nàng ta đánh mắt cho thị nữ, thị nữ tên là Dung Mạc đó vội vàng gọi thái giám ở bên cạnh đỡ Thái tử về, một đám người vội vàng rời đi, Triệu Duệ Trí thì lưu luyến không rời không ngừng quay đầu, cũng không biết là luyến tiếc Bạch tỷ tỷ ôn nhu đó của hắn hay là luyến tiếc Tổ An.
Nhìn thấy bọn họ rời khỏi rồi, Tổ An chắp tay nói lời cảm tạ với phu nhân ở bên cạnh:
- Đa tạ Bạch phi đã bênh vực lẽ phải, tránh cho ta không ít phiền phức.
Bạch Nhu Tuyết hơi gật đầu, lộ ra một nụ cười khẽ, không trả lời, sau đó xoay người đi xa.
Tổ An bực lắm, nữ nhân trong cung ai nấy đều cao ngạo lạnh lùng như vậyà?
Lúc trước Thái tử phi mỹ lệ đó ban đầu cũng lười chẳng muốn nói chuyện với hắn, đều sai tỳ nữ lên tiếng, về sau không nhịn được mới nói với hắn vài câu.
Hiện giờ Bạch phi nhìn thì ôn nhu như nước này không ngờ cũng giống như Thái tử phi lỗ mũi nghếch lên trời đó, không thèm nói với hắn một câu nào.
Cứ như mình là sắc ma vậy, đây là đề phòng ai chứ?
Đương nhiên hắn cũng biết, đừng nói những phi tần cung đình này, cho dù là nội quyến gia đình bình thường cũng không có đạo lý nói chuyện với một nam nhân xa lạ, ở trong mắt các nàng, nam tử bên ngoài gọi là ngoại nam, hơi sơ ý chút sẽ có tin đồn ra ngoài tìm ngoại nam, sẽ có đả kích có tính hủy diệt đối với danh tiết của nữ tử.
Lúc trước ở Minh Nguyệt Thành bởi vì nguyên do kinh thương, không khí các phương diện mới cởi mở hơn một chút, thành thị khác ở phương diện này vẫn rất chú trọng.
Có điều theo lý mà nói, nơi lớn như kinh thành, không khí chắc không đến mức bảo thủ như vậy mới đúng.
Hắn bỗng nhiên có minh ngộ, chắc là Thái tử si ngốc, bọn họ thân là phi tần của Thái tử, tất nhiên phải càng chú trọng những cái này, để tránh chuyện tình ngay lý gian.
Nghĩ đến đây hắn không khỏi cảm thán, Thái tử này tuy hơi ngu, nhưng thực sự là có phúc khí.
Lúc này một tiểu thái giám vội vã chạy tới:
- Ối trời, sao ngươi lại chạy đến đây, chúng ta tìm ngươi khắp nơi, mau đi cùng ta, Hoàng thượng hạ triều rồi muốn gặp ngươi.
Tổ An nhướng mày, trong lòng có chút cảnh giác:
- Lý công công đó đâu rồi?
Tiểu thái giám theo bản năng đáp:
- Lý công công hình như làm sai gì đó, bị Hoàng thượng. . .
Hắn nói đến một nửa vội vàng ôm miệng:
- Sao hỏi lắm thế, đi nhanh lên.
Tổ An như hiểu ra gì đó, theo tiểu thái giám này một đường đi tới một căn phòng u tĩnh lịch sự tao nhã, nhìn thấy ba chữ ngự thư phòng trên bảng hiệu, hắn mới thở phào nhẹ nhõm, tuy có một số suy đoán, nhưng vẫn lo lắng tiểu thái giám này dẫn hắn đến cạm bẫy gì đó, hiện giờ xem ra là lo xa rồi.
Dâu sao đây cũng là nội cung hoàng thành, địa bàn cá nhân của Hoàng đế, nếu liên tiếp bị người ta gây sự, Hoàng đế này không khỏi làm cũng quá thất bại rồi.
Tiểu thái giám cung kính hành lễ:
- Bệ hạ, người đã mang tới rồi.
Lúc này trong phòng truyền đến một thanh âm uy nghiêm:
- Để hắn vào.
Tiểu thái giám đẩy cửa ra, làm tư thế mời với Tổ An.