Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1062 - Chương 1062: Thiên Uy Khó Dò

Chương 1062: Thiên uy khó dò Chương 1062: Thiên uy khó dò

Cho dù lúc trước đã làm ra kế hoạch tường tận, nhưng chuyện tới trước mắt, Tổ An phát hiện mình vẫn có chút khẩn trương, tim đập thình thịch, ngay cả thân thể cũng có chút không chịu khống chế mà run rẩy.

Đây cũng không phải là hắn khiếp đảm, mà là một loại cảm giác đối với nguy hiểm theo bản năng, dẫu sao bên trong cũng là thiên hạ đệ nhất cường giả, nếu kế hoạch thật sự thất bại, hắn sợ rằng cũng chỉ có một con đường chết.

Có điều dẫu sao hắn cũng từng làm đế vương mấy chục năm trong bí cảnh di chỉ kinh đô cuối đời Thương, hít sâu một hơi, rất nhanh liền bình tĩnh lại, trực tiếp đi vào.

Sau khi hắn vào, tiểu thái giám ở bên ngoài thuận tay đóng cửa lại.

Tiếng đóng cửa cót két đó càng lúc càng nhuộm đẫm một loại bầu không khí trầm trọng.

Sau khi vào phòng, hắn có một loại cảm giác kìm nén, giống như hô hấp cũng trở nên khó khăn hơn thường ngày rất nhiều.

Hắn hơi biến sắc, tất nhiên hiểu đây là uy áp của cường giả, nhưng lúc trước hắn hút tu vi của Văn đạo nhân, hiện giờ thực lực sớm đã lớn mạnh vượt bậc, không ngờ lại vẫn khó chịu như vậy.

Loại cảm giác áp bức này là trước giờ chưa từng gặp, bất kể là Mễ lão đầu, Vi thái giám lúc trước, hay là những cự long, Văn đạo nhân gặp trên đường vào kinh, áp bức mang tới cho hắn cũng hoàn toàn không thể so sánh với người trước mắt này. Hơi tiếp cận một chút là Mị Ly lúc trước gặp phải trong bí cảnh, nhưng khi đó có Phú Bà Khoái Nhạc Cầu, kỳ thật cũng không rung động rõ ràng như vậy.

Đối mặt với những người đó, hắn còn có dũng khí giơ kiếm lên phản kích, nhưng hiện giờ hắn cảm thấy run rẩy trên linh hồn, giống như mỗi một tế bào trên người đều đang nói với hắn vô dụng thôi, đừng giãy giụa nữa, mau quỳ xuống cầu xin tha mạng đi.

Có điều hắn lại nghĩ tới tàn hồn của Thủy Hoàng trong bí cảnh, còn có Thương Vương Võ Canh, mình đối mặt với bọn họ đều vượt qua được, lại há có thể dễ dàng từ bỏ như vậy?

Hơn nữa, thân là người xuyên qua, kiếp trước có cảnh tượng gì mà chưa từng thấy trên mạng, không thể làm mất mặt các tiền bối xuyên qua được.

Nghĩ tới những điều này, hắn lập tức cảm thấy đầu óc tỉnh táo, áp lực chung quanh lập tức trở nên nhẹ bẫng.

Lúc này cách đó không xa truyền đến một tiếng ồ kinh ngạc:

- Ơ, tên gia hỏa ngươi cũng có chút thú vị đấy.

Tổ An theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy một nam tử cao lớn khôi ngô mặc long bào đứng trước thư án cách đó không xa, đang mặt không biểu tình nhìn hắn.

Người này hiển nhiên chính là Hoàng đế của Đại Chu triều, ăn vận trang điểm còn có thể làm giả, nhưng khí thế này thì người khác hoàn toàn không thể giả vờ được.

Lúc trước hắn đã từng hỏi qua Sở Sơ Nhan, biết tục danh của Hoàng đế Đại Chu là Triệu Hạo, quả nhiên là tên gia hỏa giống như mặt trời.

Tổ An vốn muốn nhìn xem thiên hạ đệ nhất cường giả này ba đầu sáu tay thế nào, nhưng khi hai người nhìn nhau, hắn chỉ nhớ tới cặp mắt sắc bén bức người đó.

Hắn không biết nên hình dung đôi mắt đó thế nào, lúc trước không phải chưa từng gặp Hoàng đế, nhưng trong Dao Quang Bí Cảnh chỉ là một dòng tàn hồn của Thủy Hoàng, lại thêm hắn đã thông qua thí luyện, cho nên đối phương coi hắn như người một nhà, không dùng uy thế trên người hắn.

Võ Canh ở di chỉ kinh đô cuối đời Thương về sau cũng vậy, hắn một mực bị khúc mắc dẫn sói vào nhà làm hại Thương Vương triều bị diệt khốn nhiễu, lại thêm trong thí luyện hắn ngụy trang thành một người bình thường, khí tức trên người trải qua sự ẩn tàng cố ý, cho nên mình cũng không cảm thấy áp lực quá lớn.

Nhưng người trước mắt này lại khác, cặp mắt đó giống như nhìn thấu lòng người, nhìn một phát là thấy hết từ trong ra ngoài.

Tổ An biết đây là một loại ảo giác tâm lý, có điều vẫn theo bản năng tránh đối diện với hắn.

Sau đó vừa hay nhìn thấy long bào, tay cầm một cây bút lông, vừa rồi chắc đang viết gì đó, hắn không khỏi thầm dè bỉu những đại nhân vật này vì sao đều thích viết thư pháp để đề thăng tư cách của mình?

Hoàng đế mở miệng, thanh âm có một loại uy nghiêm và tự tin khó hiểu:

- Ngươi khác với người khác, người khác nhìn thấy trẫm thì trong lòng đều run sợ, ngươi thì còn rảnh rỗi nghĩ ngợi lung tung.

Tổ An sửng sốt, ngay cả ta nghĩ ngợi lung tung cũng nhìn ra được, tên này biết thuật đọc tâm à?

Có điều hắn vẫn đáp:

- Biết sao được, lăn lộn đánh nhau ở tầng dưới cùng, mạng mỏng hơn giấy tự nhiên không thể khuất lòng.

- Ngươi đối mặt với trẫm còn như vậy, chẳng trách đối mặt với Thái tử lại có thái độ đó.

Hoàng đế buông bút trong tay, nếu có người ở bên cạnh nhìn, có thể thấy được giấy trắng trên bàn viết hai chữ "Trường sinh", phía sau còn còn có mấy điểm nhỏ, hiển nhiên khi viết chữ, trong lòng hắn cũng tràn ngập do dự.

Đương nhiên, thân là đế vương hắn sẽ không thể hiện ra tất cả những điều này cho người khác biết.

Tổ An nghe mà cả kinh:

- Thì ra Hoàng thượng đã biết rồi.

Mình và Thái tử mới tách ra bao lâu, hắn đã biết những cái này rồi?

Giống như là nhìn ra suy nghĩ trong lòng hắn, Hoàng đế chậm rãi nói:

- Trẫm tất nhiên là biết, chuyện trong cung này muốn giấu trẫm sợ rằng không thể dễ dàng.

Tổ An đáp lại bằng sự trầm mặc, không biết hắn nói với mình những cái này có ý đồ gì, hắn đang rối rắm làm thế nào mới có thể đội Nguyên Lượng Mạo đó cho đối phương

Vốn một phương án trong kế hoạch là thi triển thuật thuấn di đến bên cạnh hắn, lập tức đội Nguyên Lượng Mạo lên đầu hắn, chỉ cần đội thành công, vấn đề về sau chắc sẽ không lớn.

Nhưng vừa gặp mặt, hắn đã triệt để từ bỏ suy nghĩ này.

Tuy đối phương rất tùy ý đứng đó, nhìn thì chỉ là cự ly một trượng, nhưng hắn lại có một loại cảm giác, khoảng cách giữa hai người là rất xa, khí cơ của hắn căn bản không cảm giác được vị trí chuẩn xác của đối phương.

Bình Luận (0)
Comment