Rất hiển nhiên, với tu vi của đối phương, nếu không phải tự nguyện, mình là tuyệt đối không có cơ hội tiếp cận hắn.
Hoàng đế nhìn hắn một cái rất sâu:
- Nếu là trước kia, trẫm rất thưởng thức phần tâm tính và chí khí này của ngươi, nói không chừng sẽ nghĩ biện pháp thu phục ngươi để sử dụng. Có điều hiện tại. . . Người như ngươi tuyệt đối sẽ không tình nguyện khuất dưới bất kỳ ai, tương lai Thái tử tất nhiên không thể áp đảo được ngươi, trẫm tất nhiên sẽ không lưu lại họa hại như vậy. Người đâu, lôi ra ngoài chém, đồng thời chiêu cáo thiên hạ, đây là kết cục mạo phạm Thái tử.
Tổ An:
- ????
Đại ca, sao ngươi lại ra bài không theo lẽ thường như vậy, vừa tới đã phát nổ rồi, bảo ta phải tiếp chiêu thế nào.
Rất nhanh có thị vệ như lang như hổ tiến vào, Tổ An đang muốn né tránh, ai ngờ Hoàng đế chỉ thản nhiên nhìn hắn một cái, hắn cảm thấy cả người giống như bị giam cầm, căn bản không thể nhúc nhích được mảy may.
Chính là một thoáng này, hắn liền bị thị vệ khống chế hai tay kéo ra ngoài.
Tổ An lớn tiếng nói:
- Dùng tội danh có lẽ có như vậy để giết ta, ta không phục.
Hoàng đế lạnh lùng nói:
- Trẫm cả đời làm việc, không cần ai phải phục.
Tổ An:
- ...
Đại ca, ngươi nói như vậy là không phải bằng hữu rồi.
Bị thị vệ kéo ra ngoài, hắn vội vàng lại nói:
- Chẳng lẽ Hoàng thượng không muốn biết phương pháp trường sinh à?
- Trường sinh?
Hoàng đế cúi đầu nhìn hai chữ to trên tờ giấy trắng, khóe miệng hiện lên vẻ mỉa mai, thuận tay phất một cái, tờ giấy trắng đó lập tức hóa thành bột mịn, cái bàn lại không tổn hại mảy may, có thể thấy được sức khống chế đối với lực lượng đã đạt tới đỉnh phong.
- Thuyết trường sinh hư vô mờ mịt, quân vương các đời các triều đại giống như tre già măng mọc, nhưng lại có ai thật sự có được trường sinh? Trẫm không tin loại trường sinh hư ảo này, ngược lại, cả đời này trẫm dẫn dắt Nhân tộc đánh bại Yêu tộc, thống nhất Lục Hợp, cho dù là vạn năm sau, người đời cũng sẽ tán dương công tích vĩ đại của trẫm, đây mới là trường sinh thật sự.
Biểu cảm giống như bị liệt trên mặt Hoàng đế cuối cùng cũng có biến hóa, cả người có một loại vẻ cuồng nhiệt khó hiểu.
Lúc này trong lòng Tổ An có một câu MMP không biết có nên nói hay không, ngươi đã không muốn trường sinh, vậy việc gì phải phái người đi tìm Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, việc gì phải cố ý phái người bắt ta tới đây?
Lúc sống còn này, tâm niệm hắn xoay chuyển thật nhanh, vội vàng nói:
- Nhưng vạn năm sau, người đời chưa chắc sẽ tán dương công tích vĩ đại của ngươi, thậm chí mấy trăm năm sau, có thể không ai còn nhớ được ngươi.
- Sao có thể!
Hoàng đế giận tím mặt, đây là trường sinh mà hắn theo đuổi, là thứ hắn coi trọng nhất, sao có thể cho phép người khác nghi ngờ.
Đến từ Triệu Hạo, điểm nộ khí +999!
Một cỗ khí thế vô cùng dồi dào tỏa ra, ép cho hai thị vệ đang áp giải Tổ An vội vàng quỳ xuống thỉnh tội.
Tuy Tổ An cũng bị khí trường này bức cho rất khó chịu, nhưng hắn lại thở phào nhẹ nhõm.
Cuối cùng cũng thu được điểm nộ khí của tên này rồi, thì ra hắn cũng chỉ là người, không phải thần.
Hắn tất nhiên sẽ không lãng phí thời cơ, để tránh lát nữa không có cơ hội mở miệng:
- Chuyện ta muốn nói không thể lọt vào tai người thứ ba.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn hắn một cái, tùy ý vẫy vẫy tay, bảo hai thị vệ đó lui ra, với tu vi của hắn, tất nhiên không lo lắng đối phương sẽ giở trò gì.
Sau khi thị vệ rời khỏi, Hoàng đế mở miệng:
- Hiện tại ngươi có thể nói rồi, nếu dám trêu chọc trẫm, ha ha. . .
Ý uy hiếp vô cùng rõ ràng.
Tổ An nhân lúc này chỉnh sửa lại dòng suy nghĩ, nghe vậy liền đáp:
- Ý tưởng của Hoàng thượng là không thành vấn đề, vạn năm sau trên đời vẫn tán dương công tích của ngươi, loại trường sinh này có ý nghĩa hơn một người trốn trong núi sâu rừng già không ai biết tới rất nhiều, nhưng chưa chắc có thể như ước nguyện. Phải biết rằng nếu những sự tích này của Hoàng thượng muốn được lưu truyền vạn năm, cần phải có sử quan chi tiết ghi chép, nhưng vạn nhất triều đại thay đổi, bôi đen tiền triều là thủ đoạn thường dùng; Cho dù không thay đổi triều đại, sau này người nào đó không hòa hợp với Hoàng thượng đăng cơ, vì mục đích nào đó mà bóp méo lịch sử, có lẽ không thể gạt được người đương thời, lại có thể giấu diếm được người trăm ngàn năm sau, đến lúc đó sự tích của Hoàng thượng sẽ bị chôn vùi trong sông dài lịch sử, hậu nhân không biết được chuyện hiện giờ, Hoàng thượng tất nhiên cũng không thể trường sinh.
Ánh mắt Hoàng đế nhíu lại:
- Ngươi là đang ám chỉ ai?
Tổ An mỉm cười:
- Trong lòng Hoàng thượng biết rất rõ, việc gì phải cố hỏi.
Xin lỗi Tề Vương, chỉ có thể kéo ngươi ra làm lá chắn, chết đạo hữu không chết bần đạo.
Hoàng đế lâm vào trầm tư, nếu là thường ngày có người cả gan dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với hắn, đã sớm bị hắn sai người lôi ra ngoài đánh chết rồi, nhưng lời nói vừa rồi của Tổ An, đích xác chọc trúng nội tâm của hắn, đây cũng là chuyện mà mấy năm nay hắn lo lắng để ý nhất.
Hắn nhìn về phía Tổ An, vẻ mặt có chút nghiền ngẫm:
- Vậy ngươi có thượng sách gì.
Tổ An đang muốn nói gì đó, bỗng nhiên chú ý thấy ánh mắt của hắn, trong lòng khẽ động:
- Hoàng thượng chắc đã sớm có kế hoạch, ta việc gì phải bêu xấu. Hoàng thượng đã muốn chơi cờ, vậy chắc ta có thể làm một quân cờ.
Lúc trước thật sự có chút bị dọa sợ, nhưng hiện tại đã phản ứng lại rồi, đối phương mất khí lực lớn như vậy bắt hắn tới kinh thành, tuyệt đối sẽ không vừa gặp mặt đã cho người giết hắn.
Sở dĩ vừa đến đã giở trò này, hơn phân nửa là muốn ra oai phủ đầu trước, chèn ép hắn rồi tính tiếp.