Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1064 - Chương 1064: Đệ Nhất Nhân Từ Xưa Đến Nay

Chương 1064: Đệ nhất nhân từ xưa đến nay Chương 1064: Đệ nhất nhân từ xưa đến nay

Trong mắt Hoàng đế có chút kinh ngạc:

- Ngươi quả nhiên có chút đặc biệt, chẳng trách nàng ta lại cầu tình cho ngươi.

- Hắn?

Tổ An sửng sốt, có người từng câu tình cho hắn? Thậm chí không phân rõ người đối phương nói là nam hay nữ, chẳng lẽ là Sở Sơ Nhan sao, nhưng nàng ta chắc không có mặt mũi lớn như vậy để tiếp xúc với Hoàng đế.

Vẻ mặt Hoàng đế lập tức biến thành có chút phiền muộn, hắn đi đến bên cửa sổ, nhìn bầu trời xa xa, từ trong ánh mắt sắc bén lúc ban đầu lúc này lại có thêm một tia ôn nhu:

- Năm đó ta nợ nàng ta một cái nhân tình...

Nói đến về sau thanh âm đã nhỏ tới không thể nghe thấy, trên mặt toàn là vẻ nhớ lại, không biết là hoài niệm quá khứ hay là hoài niệm người đang nói.

Nhìn thấy vẻ mặt của hắn, Tổ An lập tức hiểu ra, nhìn loại tình huống này, hiển nhiên là tình nhân cũ, hơn nữa vẻ mặt này của Hoàng đế, sao giống như chó liếm vậy?

Trên đời này không ngờ còn có nữ nhân mà hắn không chiếm được?

Lửa bát quái của Tổ An bốc cháy hừng hực, rất hiếu kỳ với thân phận của nữ nhân này, càng kỳ quái là nữ nhân như vậy không ngờ lại biện hộ cho mình?

Ta từ lúc nào lại quen được nhân vật như vậy?

Hắn liệt kê từng nữ tử mình từng biết, nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra là ai.

Lúc này Hoàng đế đã xoay người lại:

- Đúng rồi, Vãn Như gần đây vẫn khỏe chứ?

- Vãn Như?

Vẻ mặt Tổ An ngây đơ, qua một lúc mới phản ứng được người hắn nói là ai,

- Nhạc mẫu gần đây sống không tốt, thời gian trước phải ứng đối với các loại nguy cơ của Sở gia mà vô cùng vất vả.

Đồng thời trong lòng cũng vô cùng bát quái, Tần Vãn Như và Hoàng đế có quan hệ? Sao cảm thấy có mũ xanh trên đầu nhạc phụ đại nhân vậy.

Chẳng lẽ người cầu tình giúp ta là nàng ta?

Không đúng, nàng ta ngay cả Sở gia cũng không bảo vệ được, sao có thể bảo vệ được ta?

- Đây là ngươi đang nói đỡ giúp nàng ta à?

Hoàng đế hừ một tiếng,

- Ai bảo nàng ta năm đó muốn chọn gả cho tên gia hỏa Sở Trung Thiên đó, nếu không thì hiện tại đã là hoàng phi rồi, sao lại có những phiền não loạn thất bát tao đó.

Tổ An:

- ...

Hắn là kinh hãi thật sự, đoán được lúc trước hai người có khả năng có chút uyên nguyên, nhưng không ngờ Tần Vãn Như năm đó lại thiếu chút nữa thành hoàng phi.

Nhạc phụ đại nhân năm đó đúng là quá tài, không ngờ thành công đoạt nữ nhân từ trong tay Hoàng đế, chẳng trách mấy năm nay Sở gia lại bị chơi thảm như vậy.

- Không phải như ngươi nghĩ đâu.

Giống như là nhìn ra tâm tư của hắn, Hoàng đế hừ lạnh một tiếng,

- Trẫm há có thể là loại người vì một nữ nhân mà ghen tuông đố kỵ, sở dĩ đối phó Sở gia, chủ yếu vì Sở gia là quý tộc tiền triều, là lãnh tụ của rất đông quý tộc cũ, tài phú trong đất phong của bọn họ không thuộc về triều đình quản lý, giống như quốc gia trong quốc gia, trẫm há có thể dễ dàng dung thứ.

- Hiểu hiểu.

Biểu cảm của hắn có chút quỷ dị, thầm nghĩ cho dù là như vậy, ngươi cũng tuyệt đối mang tâm tư trả đũa tình địch, nếu không có nhiều quý tộc khác đồng cấp như vậy lại không chọn, việc gì phải cố ý lấy Sở gia ra khai đao. Hoàng đế nhíu mày, hiển nhiên không muốn tiếp tục thảo luận đề tài thảo luận với hắn:

- Tuy ta đã đáp ứng người đó tha cho ngươi một mạng, nhưng tiền đề là ngươi phải giao ra Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, nếu không đừng trách ta không niệm tình nghĩa cố nhân.

Tổ An:

- ...

- Không phải ngươi nói không thèm loại trường sinh hư vô mờ mịt này à?

- Đối với đế vương khác mà nói là hư vô mờ mịt, nhưng hiện giờ Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ở ngay trước mắt trẫm, sao có thể tính là hư vô mờ mịt?

Hoàng đế cười lạnh nói.

Tổ An không biết phải nói gì, thì ra vừa rồi là ra vẻ rộng rãi, khiến cho ta bội phục vô ích một phen.

Hắn ra vẻ do dự:

- Nhưng đó là át chủ bài duy nhất của ta, ai biết sau khi giao ra có phải chỉ có đường chết hay không?

Hoàng đế thản nhiên nói:

-Vua không nói chơi, trẫm từng nói đáp ứng cố nhân tha cho ngươi một mạng thì sẽ tha cho ngươi một mạng, đừng khiêu chiến lòng kiên nhẫn của trẫm.

Tổ An cắn chặt răng, từ trong lòng lấy ra Nguyên Lượng Mạo đưa tới:

- Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh tồn tại bằng hình thức thần niệm trong mũ này, sau khi đội vào có thể cảm giác được kinh văn cụ thể.

Hắn đang cược Hoàng đế cũng chưa thấy bao giờ thấy Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chân chính là hình thức gì, dẫu sao năm đó Mễ lão đầu cũng diệt khẩu tất cả người đồng hành, bản thân hắn càng không thể báo tin tức của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh về trong cung.

Về sau Vi thái giám được phái tới cũng không thấy Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, cho nên Hoàng đế không thể biết kinh văn chân chính là viết ở trên đâu.

Đương nhiên hắn tất nhiên không có năng lực lưu lại thần hồn ấn ký ở trên Nguyên Lượng Mạo, đó đều là bút tích của Mị Ly, cũng chỉ có kiến thức và tu vi của nàng ta mới có thể xây dựng ra loại cảm giác dĩ giả loạn chân này.

Tiếp nhận Nguyên Lượng Mạo, đập vào mắt toàn là màu xanh mượt, Hoàng đế theo bản năng nhíu mày, không trực tiếp đội lên.

- Nghe nói lúc trước trên hôn lễ của Tang gia ở Minh Nguyệt Thành, ngươi cũng tặng mũ màu xanh lục cho công tử Tang gia?

Biểu cảm của Hoàng đế có chút nguy hiểm.

Tổ An giật thót, không ngờ Hoàng đế ngay cả chuyện chi tiết như vậy cũng biết, hắn đành phải ngoan ngoãn đáp:

- Đúng là có việc này, chỉ là mũ đó khác với mũ này, đó chỉ là mũ xanh bình thường, mũ này lại có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.

Hoàng đế chau mày:

- Trẫm vẫn nghĩ không thông vì sao ngươi lại đưa Tang Thiên một cái mũ xanh, hơn nữa còn là cùng một tạo hình với Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh mà ngươi quý trọng nhất, căn cứ vào tình báo cho thấy, dường như quan hệ của ngươi và Tang Thiên không hòa hợp mới đúng.

Bình Luận (0)
Comment