Tổ An toát mồ hôi lạnh, không ngờ một trò đùa ngày xưa hiện giờ lại thành sơ hở:
- Lúc ấy cũng không nghĩ được gì, chỉ là không muốn tặng hắn lễ vật quý trọng, liền chọn một cái mũ rẻ, trùng hợp, chỉ là trùng hợp.
- Thật không?
Hoàng đế cười lạnh một tiếng,
- Trẫm còn tưởng rằng tặng người ta mũ xanh là tỏ ý thông đồng với thê nữ của đối phương chứ.
Hiển nhiên với mạng lưới tình báo cường đại đó của hắn, quan hệ giữa Tổ An và Trịnh Đán không khó được suy đoán ra.
Tổ An:
- ...
Hắn nào dám thừa nhận cái này, nếu không để Hoàng đế cho rằng ngươi cũng có ý đó, có mấy cái mạng cũng không đủ để chém.
Phải biết rằng Hoàng đế kiêng kị nhất trừ uy hiếp tới hoàng vị ra, chính là nữ nhân hậu cung làm loạn với nam nhân khác.
Phải biết rằng hậu cung ba ngàn, nhưng Hoàng đế thì chỉ có một, căn bản không có nhiều tinh lực như vậy để chiếu cố hết, hơi không lưu ý chút sẽ có phi tần bởi vì tịch mịch mà thông đồng với nam tử khác, cho nên nam tử hầu hạ trong hậu cung các đời các triều đại đều bị thiến thành thái giám.
Hắn vội vàng giải thích:
- Tuyệt không có ý này, cái khác không nói, mũ này ta không thể làm giả được.
Hoàng đế gật đầu:
- Hừ, nếu không phải là cảm nhận được đạo uẩn huyền ảo ẩn chứa trong mũ này, ngay cả trẫm cũng có chút không nắm bắt được, nhìn thấy mũ xanh như vậy, trẫm đã ngay lập tức chém ngươi rồi.
Tổ An cười bồi nói:
- Hoàng thượng thánh minh, Hoàng thượng thánh minh.
Hắn thầm cảm thán xuất phẩm của Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím đúng là quá cổ quái, thường thường có đặc điểm không đếm xỉa tới cấp bậc, Phú Bà Khoái Nhạc Cầu trước kia chính là như vậy, lúc ấy tu vi của hắn và Mị Ly chênh lệch to lớn cỡ nào, nhưng dưới sự trợ giúp của Phú Bà Khoái Nhạc Cầu vẫn hoàn thành nghịch tập.
Hiện giờ Nguyên Lượng Mạo này cũng như vậy, Mị Ly còn có thể nhận thấy bên trên có một số pháp trận phù văn thần bí, đó là bởi vì nàng ta năm đó đọc nhiều sách vở, có tạo nghệ rất sâu ở phương diện này.
Tuy thực lực của Hoàng đế mạnh, nhưng chỉ luận về phương diện kiến thức thì chưa chắc đã bằng được Mị Ly, cho nên chỉ có thể cảm nhận được đạo uẩn thần bí từ trong mũ thấu ra, lại không nhìn ra thứ trên bản chất.
Nhưng hắn lại biết chất liệu của mũ này nhất định không phải phàm vật, đừng nói là Tổ An, ngay cả hắn cũng không làm ra được vật như vậy, cho nên mới tin.
Nhưng sao hắn có thể đoán được tên này là hack.
Hoàng đế cầm mũ ngồi lại long ỷ, do dự một chút rồi vẫn đội lên trên đầu, với tu vi của hắn cũng không lo lắng đối phương động tay động chân gì trong mũ, sở dĩ do dự là lo sau khi thật sự biết trường sinh, sẽ làm dao động tới tín niệm mà cả đời này theo đuổi mà thôi.
Nhưng sự dụ hoặc của trường sinh vẫn quá lớn, năm đó đại chiến với Yêu tộc khiến hắn bị thương tới căn bản, dẫn tới thọ mệnh ngắn hơn bạn cùng lứa tuổi không ít, hắn đã từ trong minh minh cảm nhận được không không sống được mấy năm nữa, nhưng vẫn có một đống chuyện không yên lòng.
Nhìn cái mũ xanh mượt trên đầu Hoàng đế, Tổ An thở phào nhẹ nhõm, tuy có chút khúc chiết, nhưng tất cả vẫn coi như là thuận lợi.
Tâm thái của hắn bỗng nhiên trở nên thoải mái, từ xưa đến nay mình chắc là người đầu tiên ngang nhiên khiến Hoàng đế cam tâm tình nguyện đội mũ xanh?
Tổ An cũng có chút khinh bỉ chính bản thân mình, vào lúc sống còn, mình không ngờ còn có thời gian rỗi để nghĩ những cái loạn thất bát tao này.
Kỳ thật hắn cũng không quá chắc chắn công hiệu của Nguyên Lượng Mạo có thể có tác dụng với Hoàng đế hay không, dẫu sao Hoàng đế cũng là thiên hạ đệ nhất cường giả, vạn nhất có thủ đoạn gì có thể tránh được ảnh hưởng của Nguyên Lượng Mạo thì phiền.
Tuy hắn cũng không phải chỉ đặt cửa ở bên trên công hiệu của Nguyên Lượng Mạo, nhưng nếu thể có tác dụng, vậy càng bảo hiểm hơn một chút.
Khi hắn đang nghĩ ngợi lung tung, Hoàng đế ngồi trên long ỷ nhắm mắt trầm tư, cũng không biết là do công hiệu của Nguyên Lượng Mạo mang tới tác dụng, hay là hắn đang cảm giác nội dung.
Có điều không lâu sau, hắn liền chậm rãi mở mắt, vẻ mặt trở nên cực kỳ phức tạp, một lúc sau thì lẩm bẩm:
- Thực chi vô vị, khí chi khả tích.
- Hoàng thượng có thể cảm ngộ được ý trường sinh rồi.
Tổ An rụt rè hỏi, khẩu quyết thần niệm hắn lưu lại trong mũ tất nhiên không phải thật, dẫu sao hắn cũng không thể ngốc đến mức trực tiếp triệt để giao ra át chủ bài được.
Đương nhiên khẩu quyết cũng không phải hoàn toàn hoàn toàn, mà là chín phần thật một phần giả, nhưng chính là một phần giả đó lại hoàn toàn có thể hủy diệt chín phần thật.
Kiếp trước không phải xem vô ích, cố sự Hoàng Dung dùng đồ giả lừa cho Âu Dương Phong tới phát điên sớm đã nghe nhiều tới thuộc rồi.
Tu vi của Hoàng đế quá cao, làm giả bình thường hắn lập tức có thể nhìn ra ngay, cho nên không dám thay đổi quá nhiều.
Dù là như vậy, cái này cũng không phải là trình độ của hắn có thể thay đổi, mà là trải qua bút tích của Mị Ly, trong đương thời, cũng chỉ có kiến thức và tu vi của nàng ta mới có thể sửa một cách hoàn toàn kín kẽ.
Kể ra biểu cảm của Mị Ly lúc trước khi nghe thấy mình muốn nói cho nàng ta kinh văn cũng khá là kỳ quái, cũng không biết lúc ấy nghĩ gì.
- Trên đời sao lại có công pháp đê tiện như vậy, không ngờ cần bị đánh mới có thể đề thăng công lực.
Hoàng đế nhíu mày, nhìn về phía Tổ An,
- Ngươi cũng thường xuyên bị đánh à?
Tổ An đáp:
- Không sai, vô số lần hành tẩu bên rìa sinh tử, vô số lần mạng như chỉ mành treo chuông, số lần bị đánh nhiều tới không nhớ rõ rồi.