Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1066 - Chương 1066: Gió Mát Hây Hây

Chương 1066: Gió mát hây hây Chương 1066: Gió mát hây hây

Hoàng đế ồ một tiếng:

- Chẳng trách lại dưỡng thành tính cách đê tiện như vậy.

Tổ An:

- ...

Hắn rất muốn trực tiếp nhảy lên cho đối phương một cái tát tai, có điều cân nhắc tới chênh lệch tu vi giữa hai bên, vẫn là xác suất mình bị dạy cách làm người lớn hơn, hắn liền từ bỏ suy nghĩ này, đành phải nhìn mũ xanh trên đỉnh đầu Hoàng đế, dùng một chút tinh thần a Q.

Hoàng đế lại lẩm bẩm:

- Trẫm chính là Thiên tử, thử hỏi trong thiên hạ ai dám đánh ta, ai lại đánh được ta? Thế thì cũng thôi, mấu chốt là muốn tu luyện công pháp này phải phế bỏ công pháp khác, chỉ được luyện một môn này, hiện tại trẫm thiếu nhất chính là thời gian, làm sao kịp được.

Tổ An ở bên cạnh làm bộ quan tâm nói:

- Công pháp này thần kỳ, Hoàng thượng lại thiên tư hơn người, nói không chừng luyện sẽ nhanh hơn người khác thì sao.

Hoàng đế lắc đầu:

- Nhanh thì cũng có hạn độ, không kịp. Hơn nữa công pháp này càng tu đến về sau, nguyên khí cần thiết lại là con số thiên văn, ngay cả trẫm cũng phải hoảng sợ, thực sự muốn đạt tới mức trường sinh, sợ rằng phải luyện từ lúc ở trong bụng mẹ cũng không kịp. Chẳng trách từ xưa đến nay, từng mấy lần hiện thế, nhưng chưa bao giờ nghe nói có ai từng thực sự trường sinh, nói đến cùng đây là một môn công pháp được định trước là không thể tu luyện tới đại thành.

Với địa vị và thân phận của hắn, vào lúc này sao có thể phế bỏ một thân tu vi kinh thế hãi tục mà luyện lại từ đầu? Như vậy một là những kẻ đang rục rịch không phải sẽ trực tiếp tạo phản à? Hắn dùng gì để trấn áp?

Đến lúc đó thân chết nước mất, sợ rằng ngay cả loại trường sinh trên ý nghĩa như lưu danh thiên cổ cũng không làm được.

Có thể tu đến cảnh giới thiên hạ đệ nhất nhân, sao hắn lại không nhìn thấu những quan hệ lợi hại này? Có lẽ người khác sẽ bị mánh lới trường sinh này làm mê tâm trí, nhưng tuyệt đối không phải là hắn.

Hoàng đế nhìn Tổ An với vẻ cổ quái:

- Chu Tà Xích Tâm hồi báo nói có một việc lạ, đó chính là trên đường ngươi rõ ràng có cơ hội chạy trốn, nhưng lại không trốn, ngược lại một đường đều rất chủ động phối hợp, giống như vội vã vào kinh đi tìm chết vậy, trẫm và hắn đều một mực không nghĩ thông nguyên do, hiện tại xem ra, ngươi là sớm biết trẫm không thể tu luyện môn công pháp này, cho nên mới bình tĩnh như vậy.

- Hoàng thượng thánh minh.

Tổ An hành lễ, thái độ cung kính không thể bới móc.

Cái này quả thật chính là chỗ khiến hắn tự tin thượng kinh, nếu Hoàng đế đang độ xuân thì, hắn tuyệt đối sẽ có bao xa thì cố mà chạy bấy nhiêu xa, tuyệt không dám mạo hiểm vào kinh, nhưng hiện giờ thế nhân đều biết Hoàng đế không sống được mấy năm nữa, vậy sẽ có chỗ trống để thao tác.

Ngược lại công năng của Nguyên Lượng Mạo chỉ là dệt hoa trên gấm.

- Đáng tiếc ngươi tính sai một chuyện rồi,

Ai ngờ lúc này Hoàng đế lại cười lạnh,

- Tuy trẫm sẽ không luyện này, nhưng ngươi trẻ tuổi hơn trẫm, vẫn có hy vọng rất lớn, ngươi cho rằng trẫm có thể lưu lại một người có khả năng trường sinh không?

Tổ An lại tâm như hồ lặng:

- Hoàng thượng, vừa rồi ngươi cũng nói công pháp như vậy là không ai có thể thực sự luyện thành, sao ta lại có thể luyện đến trường sinh? Nếu thực sự có hy vọng luyện thành, ta cũng không dám vào kinh.

Kỳ thật ở phương diện này hắn cũng không nói dối, bởi vì bản thân hắn cảm nhận được, chỉ cần tu luyện đến về sau lại càng khó có tiến triển, hắn còn có Hệ Thống Anh Hùng Bàn Phím phụ trợ, tu luyện còn phải kêu khổ không ngừng, chỉ là mấy pháp trận trước của Ngũ phẩm, điểm nộ khí mà mỗi pháp trận cần đều phải hơn một ức.

Càng đừng nói tới điểm nộ khí mỗi pháp trận trong cảnh giới về sau lại là tăng kiểu luỹ thừa, căn bản là không thể thực hiện.

Người thường tu luyện càng chậm hơn.

Đương nhiên hiện tại hắn có mấy môn công pháp ngang cấp hỗ trợ lẫn nhau, nếu thực sự tu luyện thì vẫn có hy vọng, nhưng người khác thì đừng hòng.

Hô hấp của Hoàng đế khựng lại, hắn cũng ý thức được mình có chút thất thố, nghĩ chắc với do đột nhiên có phương pháp trường sinh mà hưng phấn, sau đó lại lập tức biết không thể được trường sinh mà cảm thấy mất mát, ngay cả tâm chí kiên nghị như sắt của hắn cũng nổi lên gợn sóng, không ngờ trong hoảng hốt lại nói lời trước sau mâu thuẫn.

Hắn cười lạnh một tiếng:

- Ở trước mặt trẫm khoe khoang thông minh không phải là một chuyện tốt.

Tổ An đáp:

- Không phải khoe khoang thông minh, chỉ là đang nói một sự thực mà thôi.

Hoàng đế nhìn hắn một cái rất sâu, sau đó nói sang chuyện khác:

- Ngươi có cái nhìn thế nào về Thái tử?

Tổ An thầm nghĩ Thái tử là mặt hàng gì, ngươi làm cha hắn lại không tự biết à?

Có điều hắn vẫn không dám nói thẳng Thái tử ngu dốt, dẫu sao một người cha có đại công vô tư tới mấy, nghe thấy những lời này cũng không vui:

- Thái tử thuần phác rất có phong cách thượng cổ.

Hoàng đế sửng sốt, nụ cười trên mặt chợt lóe rồi biến mất:

- Tên gia hỏa ngươi cũng giảo hoạt đấy.

Tổ An hỏi dò:

- Hoàng thượng lúc trước cố ý phái Lý công công dẫn ta đi gặp Thái tử à?

Hắn ở trong di chỉ kinh đô cuối đời Thương cũng từng làm đế vương, tất nhiên cũng hiểu tâm thái của đế vương, không cần thiết phải một mực khúm núm, nhắc nhở vấn đề một cách thích hợp ngược lại vẫn có lợi có trao đổi.

Hoàng đế hừ một tiếng:

- Tên gia hỏa đó đã bị băm cho chó ăn rồi.

Trong lòng Tổ An giật thót, không ngờ lại nhận được đáp án như vậy.

Kỳ thật hắn một mực cảm thấy cuộc gặp gỡ của mình và Thái tử có chút kỳ quái, hiện giờ trong lời nói của Hoàng đế để lộ ra một ý tứ, không phải hắn bày mưu đặt kế để Lý công công dẫn mình đến gần Thái tử.

Bình Luận (0)
Comment