Hiển nhiên Lý công công cũng không thể tự tác chủ trương, như vậy tất nhiên là có người bày mưu đặt kế cho hắn làm như vậy.
Về phần mục đích, chắc là muốn mượn tay Thái tử hoặc là Thái tử phi trừ bỏ hắn, dẫu sao với cái đức hạnh đó của Thái tử, người bình thường rất dễ va chạm với hắn. Tính tình của Thái tử phi cũng không tốt, động chút là muốn đánh chết người.
Hắn thân ở tuyệt cảnh, lại bị Thái tử Thái tử phi khi nhục, nói không chừng sẽ lựa chọn bí quá hoá liều bắt hai người thậm chí là giết Thái tử để chôn cùng.
Bất kể là Thái tử giết hắn hay là hắn giết Thái tử, đối với chủ sự phía sau màn mà nói đều là có lợi, hiển nhiên người đó cũng không có năng lực an bài ám sát trong hoàng cung, chỉ có thể dùng phương pháp như vậy.
Nhưng người phía sau màn này nghĩ đi đâu vậy, mình không phải là cùng đường, mà là vốn tính gặp mặt Hoàng đế để giải quyết việc này, tất nhiên sẽ không thuận theo ý đồ của bọn họ mà làm việc.
Lúc này Hoàng đế đi đến bên cửa sổ khoanh tay mà đứng, nhìn giang sơn xa xa, trong mắt hiện lên một tia mê luyến:
- Ngươi có biết vì sao ta an bài ngươi dừng lại ở ngoài cung thêm một đêm không?
Tổ An muốn nói lại thôi, Hoàng đế cười cười:
- Biểu hiện thông minh một chút cũng không ngại, tiếp theo chuyện trẫm muốn làm là cần một người thông minh, chứ không phải đồ ngu.
Lúc này Tổ An mới nói:
- Vốn ta cũng một mực rất kỳ quái, theo lý lưu lại thêm một ngày ở bên ngoài sẽ có thêm một phần biến số, về sau quả nhiên có thích khách tới, Hoàng thượng thân là thiên hạ đệ nhất cường giả, không nên làm ra loại chuyện không khôn ngoan này.
Hoàng đế hừ một tiếng:
- Bớt vuốt mông ngựa thôi.
Tổ An cười khà khà, lúc này mới nói tiếp:
- Sau khi gặp Hoàng thượng, trong lòng ta mới bừng tỉnh đại ngộ, nghĩ chắc Hoàng thượng là muốn dùng ta làm mồi, dẫn dụ các thế lực không thuần phục hành động, sau đó thì một lưới bắt hết.
Lúc trước chỉ phái Lương Vương và mấy Tú Y Sứ Giả tới, nhìn thì cường đại, nhưng có sự dụ hoặc của trường sinh, chút thực lực này của bọn họ căn bản không cản được thế lực các phương nghe tin lập tức hành động.
Kể ra hắn cũng rất ác, thấy an bài trên đường vẫn chưa đủ, cố ý đến kinh thành lại cho những tên gia hỏa trong bóng tối thêm một cơ hội.
Nếu không phải hắn có các loại kỳ ngộ, cỏ trên mộ đã mọc cao rồi.
Lúc này Hoàng đế mới nói:
- Nhưng trong những thế lực đó khẳng định cũng có không ít người thông minh, biết rõ là cạm bẫy cũng sẽ nhảy vào à?
Tổ An đáp:
- Hoàng thượng làm rất cao minh, không phải quá rõ ràng; hơn nữa cho dù có số ít cao nhân có hoài nghi cũng không sao, bởi vì việc này là dương mưu, trường sinh là điều mỗi người đều muốn, hơn nữa những người đó khẳng định không muốn Hoàng thượng ngươi đạt được trường sinh, cho nên dù phía trước là hố lửa cũng không thể không nhảy.
Hoàng đế có chút kinh ngạc quan sát hắn một phen:
- Nếu không phải trên tình báo biểu hiện ngươi quả thật là lớn lên trên phố phường, ta cũng hoài nghi ngươi là lão hồ ly đã thẩm dâm đạo này mấy chục năm, không ngờ lại có thể nhìn rõ ràng như vậy.
- Đoán bừa thôi.
Tổ An cười khà khà, kỳ thật đối phương nghĩ đúng, hắn ở di chỉ kinh đô cuối đời Thương trong làm đế vương mấy chục năm, những kỹ xảo này sớm đã nhìn quen lắm rồi.
Lúc này Hoàng đế mới nói tiếp:
- Ngươi nói không sai, lần này trẫm đích xác câu được rất nhiều cá ẩn núp dưới đáy nước lên, rất nhiều đại quan biên giới nhìn thì trung tâm thì ra lại sớm đã nghiêng về phía bên kia, xem ra phải nghĩ biện pháp di chuyển hang ổ của họ. Còn nữa là lần này trong kinh thành không ngờ phát sinh ám sát ngang nhiên, Tư Đãi Giáo Úy của Mộ Dung gia cũng không cần làm nữa.
Tư Đãi Giáo Úy phụ trách giám sát đại thần trung tâm cùng với hoàng thân quốc thích ở vùng kinh đô, đồng thời lại có chức trách giữ gìn trị an kinh đô, tương tự với Bộ công an thời sau, địa vị ở trong triều là hết sức quan trọng.
Tổ An giật thót, hắn nhớ mang máng Sở Sơ Nhan từng đề cập qua, ngoại tổ mẫu của nàng ta hình như chính là người của Mộ Dung gia, sặc, làm cả nửa ngày lại chơi nhà mẹ đẻ của lão bà.
Hoàng đế tựa cười mà như không phải cười nhìn hắn một cái:
- Ngươi nói trẫm nên xử trí ngươi như thế nào đây?
Tổ An cười khà khà:
- Xem ra trên đường đi ta phối hợp như vậy, còn giúp câu được nhiều cá như thế, tùy tiện ban thưởng công tước hầu tước gì đó là được rồi.
Hoàng đế:
- ...
Tên này coi công tước và hầu tước là rau cải trắng à, còn tùy tiện ban thưởng?
Hắn hừ lạnh một tiếng:
- Trẫm thấy tiểu tử ngươi rất thông minh, vừa hay đoạn thời gian trước thái giám tâm phúc bên cạnh trẫm đã chết, ngươi ở lại bên cạnh trẫm làm thái giám hầu hạ trẫm đi.
Tổ An:
- ???
Hắn theo bản năng kẹp chặt hai chân, lại vẫn cảm thấy lạnh toát.
Tổ An vội vàng xua tay nói:
- Ta tuyệt không thông minh, cũng không hiểu sát ngôn quan sắc, chân tay vụng về khẳng định không làm tốt được công tác hầu hạ Hoàng thượng.
- Làm không tốt có thể học, trong cung còn nhiều lão thái giám kinh nghiệm phong phú, bọn họ có thể chậm rãi dạy dỗ ngươi.
Nhìn thấy vẻ mặt khẩn trương đó của Tổ An, khóe miệng Hoàng đế không khỏi khẽ nhếch.
Tổ An cắn răng một cái nói thẳng ra:
- Hoàng thượng ngươi hơn phân nửa là có chuyện muốn ta làm, nếu dám để cho ta làm thái giám, cùng lắm thì mọi người vỗ hai tay giải tán, ta chết cũng không theo.
Ánh mắt Hoàng đế nhíu lại, nhiệt độ của toàn bộ ngự thư phòng dường như đều thấp đi mấy phần:
- Ngươi là đang uy hiếp trẫm à?
Tổ An gắng gượng nói:
- Chỉ ăn ngay nói thật thôi.