Hoàng đế hừ một tiếng:
- Tiểu tử ngươi quả thật là to gan lớn mật, cũng được, vậy tạm thời để hai lạng thịt của ngươi ở lại đó, nếu sau này làm việc bất lợi, lại cho vào Kính Sự Phòng.
Tổ An:
- ...
Chỗ đó của lão tử không phải là hai lạng, lấy ra chỉ sợ sẽ hù chết ngươi thôi.
Hoàng đế cởi mũ xanh trên đầu xuống, vuốt phẳng lại, sau đó từ trên bàn lấy ra một quyển sách ném cho hắn:
- Nhớ kỹ nội dung bên trong, sau đó nghĩ biện pháp giao cái này cho Tề Vương.
Tổ An theo bản năng cầm lấy, quyển sổ đó bề ngoài nhìn giống kim mà không phải kim, nhìn một cái liền biết không phải vật phàm, hơn nữa bên trên có một loại ý vận phong cách cổ xưa khó hiểu, giống như đã được cất giữ vạn năm.
Có điều cái này cũng không khiến hắn nhất giật mình, mà giật mình nhất là bên trên có mấy chữ mạ vàng như rồng bay phượng múa - Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh.
Chẳng lẽ Hoàng đế sớm đã có được Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh chân chính?
Mồ hôi lạnh của Tổ An lập tức túa ra, có điều hắn lập tức có phản ứng, nếu Hoàng đế biết Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thật sự, mình giao đồ giả cho hắn, hiện tại làm sao mà còn mạng.
Hoàng đế nhíu mày nói:
- Ngươi đang khẩn trương? Vì sao lại khẩn trương?
Với tu vi của hắn, nhịp tim đập gia tốc và lỗ chân lông giãn ra trong nháy mắt vừa rồi của đối phương, căn bản là không thể gạt được hắn.
Tổ An biết Hoàng đế đã sinh nghi, không dám chậm trễ, vội vàng suy nghĩ lý do đáp:
- Chủ yếu là nghĩ đến dạng tiểu nhân vật như ta, tham gia vào tranh đấu giữa Hoàng thượng và Tề Vương, các ngươi tùy tiện là ai nhổ một sợi lông cũng có thể thoải mái ép chết ta, trong nhất thời cảm thấy có chút sợ hãi.
Cái này đích xác là cũng là chuyện hắn lo lắng, trên đường đi gặp phải các loại ám sát, tuy chưa chắc đều đến do Tề Vương bày mưu đặt kế, nhưng khẳng định cũng không thoát được liên quan tới hắn.
Có thể ngang vai ngang vế với Hoàng đế, thế lực của Tề Vương là cường đại cỡ nào? Khi ở Minh Nguyệt Thành cũng có thể cảm thấy tranh đấu giữa hai bên đã đến hồi gay cấn, hắn cô đơn lẻ loi tham dự vào, có chín cái mạng cũng không đủ dùng.
Nghe thấy lời giải thích của hắn, lúc này Hoàng đế mới cảm thấy thoải mái:
- Ngươi vốn đã ở trong cục, hiện tại muốn không đếm xỉa đến thì đã muộn rồi.
Tổ An im lặng, từ lúc tin tức của Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh được tiết lộ, mình đã không thể không vào cuộc.
Hắn không hối hận vì đã công khai tin tức Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ở trong tay mình, không làm như vậy, Hoàng đế không có thế lực các phương chế hành, chưa chắc đã muốn dùng hắn làm quân cờ, đến lúc đó bí mật tìm người bắt hắn, tra tấn đòi Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, sau đó lại bí mật xử tử, chính là kết cục có khả năng nhất của hắn.
Hiện tại đi ra một con đường sống, tuy con đường phía trước vẫn gian nguy, nhưng đã là vạn hạnh trong bất hạnh rồi.
Tổ An yên lặng mở sách ra, với nhãn lực của hắn, cũng nhìn ra được bên trong ghi chép một môn công pháp thần bí cực kỳ thâm ảo, có điều nghĩ đến là Hoàng đế đã muốn đưa cho Tề Vương thì bên trong khẳng định là có ám môn.
Nếu nhớ không nhầm thì hình như Tề Vương là thân huynh đệ của Hoàng đế.
Vốn cho rằng mình đã đủ âm hiểm, nhưng so sánh với Hoàng đế thì vẫn là gặp sư phụ.
Lúc này Hoàng đế lại mở miệng:
- Đúng rồi, tuy tiểu tử ngươi cũng coi như là thông minh, nhưng sợ ngươi vào thời khắc mấu chốt lại giả vờ ngớ ngẩn, trẫm vẫn phải nhắc nhở ngươi một chút, Sở gia và Tần gia có một tầng quan hệ thông gia, mà Tần gia lại là trung kiên của Tề Vương đảng, nếu ngươi theo bản năng thân thiết với Tề Vương bán đứng trẫm, ha ha, Kính Sự Phòng còn thiếu công công, Giáo Phường Ti cũng thiếu người, trẫm thấy phu nhân tiểu thư Sở gia...
Tổ An:
- ...
Thằng chó Hoàng đế này đúng là khinh người quá đáng, không ngờ lại áp chế trắng trợn như vậy.
Chú ý thấy vẻ mặt âm trầm của hắn, Hoàng đế hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi cũng đừng cảm thấy trẫm ác độc, tự mình ngẫm lại xem trên đường đi muốn giết ngươi rốt cuộc là người của ai, sự xuất hiện của ngươi hại bọn họ tổn binh hao tướng, giữa các ngươi sớm đã có mâu thuẫn không thể điều hòa, chỉ có theo trẫm, mới có đường ra.
- Chắc hẳn tư vị làm kẻ ở rể của Sở gia cũng không dễ chịu gì, mà Sở gia ở trong mắt Tần gia cũng không được yêu thích, trong kinh thành gia tộc lợi hại hơn Sở gia nhiều vô số kể, ngươi đầu nhập vào Tề Vương, cho dù nội bộ của bọn họ mặc kệ ngươi làm hại bọn họ tổn binh hao tướng, miễn cưỡng tiếp nhận ngươi, ngươi thủy chung cũng chỉ là thân phận kẻ ở rể của gia tộc phụ thuộc, căn bản không không có địa vị gì cả. Nhưng chỉ cần thay trẫm làm tốt chuyện này, tương lai phu nhân tiểu thư của Sở gia đều có thể làm chủ cùng ban cho ngươi, thậm chí thục nữ danh viện trong kinh thành cũng mặc ngươi chọn lựa, nên lựa chọn như thế nào thì chắc ngươi hiểu chứ.
Thân là đế vương, hắn thường ngày sẽ không nói nhiều như vậy, quá hạ thấp thể diện. Nhưng lần này liên quan thật sự trọng đại, để giữ bí mật lại không thể mượn miệng của bên thứ ba để cảnh cáo hắn, chỉ có thể tự mình lên đài phân tích quan hệ lợi hại cho hắn.
Tổ An lại thầm dè bỉu, ta muốn tiểu thư Sở gia còn cần dựa vào ngươi à? Tự ta cũng có thể thu phục.
- Ơ, phu nhân là cái quỷ gì?
Hắn theo bản năng thốt ra.
Hoàng đế ngươi lại có sở thích đó à, phải biết rằng nàng ta từng suýt chút nữa thì làm phi tử của ngươi đó.
Huống chi quan hệ của nàng ta và Sở tiểu thư, đó là trái với luân lí.
Hoàng đế sửng sốt, hắn cũng chỉ là thuận miệng nhắc tới mà thôi, không ý thức được ý tứ trong lời nói của đối phương, trên mặt hiện ra một nụ cười cổ quái:
- Thì ra ngươi còn có ý đồ này với Tần Vãn Như.