Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1096 - Chương 1096: Vô Cùng Thê Thảm

Chương 1096: Vô cùng thê thảm Chương 1096: Vô cùng thê thảm

Chẳng lẽ sự si ngốc của Thái tử một mực đều là giả vờ? Cố ý làm ra một hình tượng như vậy để mê hoặc người ngoài.

Cũng đúng, bệ hạ anh tài ngút trời, nhân vật như vậy sao có thể sinh ra nhi tử ngu ngốc, lại sao có thể biết rõ nhi tử lù đù, nhưng cũng phải kiên trì truyền hoàng vị hắn...

Cha con bọn họ nhất định là hạ một bàn cờ lớn!

Cố ý dùng sự vụng về của Thái tử để dẫn tới một số người bất tuân nhảy ra, sau đó thì một lưới bắt hết bọn họ.

Xong đời rồi, mấy năm nay ta không tôn kính gì Thái tử, thỉnh thoảng còn trêu chọc đùa bỡn hắn giống như đồ ngốc, Thái tử nhất định là ghi nhớ trong lòng, xong đời rồi, xong đời rồi...

Tổ An không biết Thạch Côn đang não bổ nhiều như vậy, kỳ thật trong sân chỉ có hắn mới rõ chân tướng.

Thái tử này không phải giấu tài gì cả, hắn chính là quả trứng ngu ngốc, chỉ số thông minh chắc chỉ cao hơn hài tử vài tuổi.

Chính bởi vì như vậy, vừa rồi hắn mới có thể dùng Thông Linh Ngọc Tông khống chế thần chí của Thái tử.

Năng lực của Ngọc Tông là có thể khống chế một số sinh vật linh trí thấp để mình sử dụng, Tổ An lần đầu tiên nhìn thấy Thái tử đã nghĩ tới một vấn đề, người bình thường là khẳng định không thể bị Ngọc Tông ảnh hưởng khống chế, nhưng Thái tử ngu như vậy, trên trình độ nào đó cũng coi như là sinh vật linh trí thấp, không biết Ngọc Tông có thể khống chế hắn hay không.

Lúc trước không có cơ hội thử, nhưng hôm nay có một cái hố lớn như vậy chờ mình, hắn tất nhiên lén lút thử, lúc ban đầu vẫn có chút khó khăn, nhưng sau khi thi triển Bằng Ức Cận Nhân, trong lòng Thái tử đã không kháng cự nữa, hắn phát hiện mình có thể miễn cưỡng khống chế đối phương, trong lòng không khỏi mừng rỡ, cho nên mới tự tin đánh cuộc với Thạch Côn như vậy.

Trong nháy mắt vừa rồi, Tổ An dùng Ngọc Tông khống chế Thái tử, trên trình độ nào đó mà nói người ném phi đao không phải Thái tử, mà là bản thân hắn.

Với tu vi hiện giờ của Tổ An, cự ly gần như vậy muốn khống chế điểm rơi của phi đao cũng không tính là khó khăn.

Đương nhiên loại khống chế này cũng chỉ có thể trong thời gian rất ngắn, nhưng thế là đủ rồi!

Tổ An thầm hô may mắn, đồng thời rời khỏi vách tường, lấy xuống những phi đao cắm bên trên, sau đó đưa lại vào trong tay Thái tử, lúc này mới nhìn về phía Thạch Côn đang như một đống bùn ở bên cạnh, cười cực kỳ vui vẻ:

- Thạch công tử, hiện tại tới lượt ngươi rồi.

Da mặt Thạch Côn run lên, gian nan nặn ra một nụ cười:

- Vừa rồi Tổ huynh đã làm quá hoàn mỹ, ta không thể vượt qua được, sẽ không bêu xấu đâu.

Tổ An cười lạnh:

- Sao, chẳng lẽ Thạch công tử muốn nuốt lời? Vừa rồi chính là đã lập thiên đạo thệ ngôn.

Thạch Côn sắp khóc rồi, không ngờ cuối cùng lại cầm đá đập chân mình, tất cả phát sinh vừa rồi hắn đều như ở trong mộng, thật sự không ngờ Thái tử lại ném chuẩn cả bốn thanh phi đao.

Thái tử ở bên cạnh cũng hưng phấn nói:

- Đúng vậy, đúng vậy, nhanh lên, bản Thái tử đang ở trạng thái tốt hiếm có, vẫn muốn hưởng thụ loại cảm giác này một chút.

Dẫu sao hắn cũng là người, thời gian Tổ An dùng Ngọc Tông khống chế không quá dài, có thể hoàn thành ném phi đao đã phải cám ơn trời đất rồi, lúc này Thái tử đã khôi phục trạng thái bình thường.

Vừa rồi cả người hắn cảm thấy như lọt vào trong sương mù, mạc danh kỳ diệu ném trúng liền bốn phát, hắn luôn cảm thấy trong lòng trống rỗng, muốn cảm nhận rõ ràng lại một lần nữa.

Thạch Côn kinh nghi bất định nhìn Thái tử, vừa rồi đối phương còn mang tới cho hắn một loại cảm giác cao thâm mạc trắc, sao hiện tại lại giống như đồ ngốc vậy?

Hắn làm như vậy là tính thừa cơ giáo huấn ta sao?

Ơ, không đúng, ta ở chung với Thái tử lâu như vậy, không có công lao cũng có khổ lao, có thế nào cũng thân thiết hơn Tổ An đó chứ, chắc hẳn lần này Thái tử là định cho ta một bậc thang để xuống, lát nữa hắn cũng sẽ ném trúng bốn quả táo, hai bên hòa nhau, cả nhà đều vui.

Vừa nghĩ như vậy tảng đá treo trong lòng hắn cuối cùng cũng được bỏ xuống.

Tổ An có chút bực mình:

- Nếu Thạch công tử không định đấu thì trực tiếp nhận thua đi, mau tới đây nằm liếm chân ta rồi học tiếng chó sủa.

Ơ, bị một đại nam nhân liếm chân nghĩ cũng ghê tởm, tên này biến thái à, đề xuất đánh cuộc như vậy. Có điều để được nhìn bộ dạng học chó sủa của hắn, ta cũng đành cố vậy.

Thạch Côn tự cho là đã đoán được suy nghĩ của Thái tử, làm sao còn chịu được, không khỏi giận dữ:

- Khốn khiếp, bản công tử lại thua ngươi à? Đến đây!

Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999!

Hắn lập tức đi đến vách tường dang hai tay ra:

- Đến đây đi, đặt táo cho ta. Thái tử bách phát bách trúng, ta việc gì phải lo lắng.

Hắn còn cố ý vỗ mông ngựa Thái tử một chút, để cầu làm được vạn vô nhất thất.

- Đương nhiên, Thái tử sao lại thất thủ.

Mắt Thái tử vốn đã không to, lại thêm béo núc nhiều thịt, nghe thấy hắn tâng bốc như vậy cười tới không thấy mắt đâu.

Tiểu Hà Tử và Tiểu Từ Tử ở bên cạnh mí mắt giật giật, Thái tử ngươi nói như vậy, thật sự không sợ những tiểu thái giám năm đó bị phi đao của ngươi đâm chết nửa đêm tới tìm ngươi à.

Sau khi đặt táo xong, Thái tử bỗng nhiên trầm ngâm nói:

- Vừa đã bốn phát trúng cả bốn, lại ném trúng thêm bốn lần cũng không thể hiện ra được thủ đoạn của ta, không bằng nhắm mắt lại, ta ném mù.

Thạch Côn thiếu chút nữa sợ tới mức sợ tới vỡ gan vỡ mật, vội vàng nói:

- Thái tử minh giám, ta và Tổ An đánh cược, mà đã đánh cược thì phải công bằng, ngày khác Thái tử lại thử nhắm mắt ném đi.

Bình Luận (0)
Comment