Thạch Côn nhướng mày:
- Vậy ngươi muốn như thế nào? Ta thấy ngươi cố ý khước từ như vậy là không dám đánh cuộc mà thôi.
Tổ An thản nhiên nói:
- Đã muốn tỷ thí, vậy phải lập khế ước mới được, để thiên địa làm chứng.
Trước kia rất kỳ quái vì sao khế ước của thế giới này lại không thể làm trái, theo tu hành càng lúc càng sâu, hắn có thể dần dần cảm nhận được thiên đạo pháp tắc, rất nhiều lúc khế ước là cộng hưởng với thiên địa, tất nhiên không thể làm trái.
Lần này tới lượt Thạch Côn đau trứng, hắn vốn có chủ ý lát nữa sẽ không thi, nhưng một khi lập lời thề, nhất định phải cùng lên sân thi đấu, với khả năng ném phi đao sứt sẹo đó của Thái tử, hắn không muốn cũng thành phế nhân.
Trong lòng hắn khẽ động, lập tức giơ tay lập một lời thề, rất nhanh hai người cảm nhận được một cỗ lực lượng của thiên đạo pháp tắc dẫn vào trong cơ thể.
Thạch Côn lại không lo lắng không chút nào, bởi vì hắn ở trong lời thề đã giở một mánh lới, hắn chỉ đáp ứng sau khi Tổ An làm xong thì mình cũng lên đài, cũng không nói đến khi đó không thể nhận thua trước.
Nói chung khi đó Tổ An đã bị thương nặng đến thần hồn lâm vào hôn mê, tất nhiên không thể bắt hắn liếm giầy học chó sủa, chỗ trống để thao tác về sau sẽ lớn hơn rất nhiều.
Hắn cũng bất chấp mọi giá, để triệt để phế bỏ Tổ An, thậm chí không tiếc lấy thân ra mạo hiểm.
Thấy hắn lập lời thề, lúc này Tổ An mới gật đầu hài lòng, thản nhiên tựa vào trên tường, thậm chí còn có thời gian cảm nhận táo trên người có tươi hay không:
- Ta chuẩn bị xong rồi, Thái tử có thể bắt đầu.
Tiểu Từ Tử và Tiểu Hà Tử đặt táo cho hắn đều lộ ra vẻ mặt đồng tình, Thái tử những năm trước tâm huyết dâng trào thích chơi phi đao, cũng từng đặt táo trên người thái giám như vậy, cho tới khi ném trúng hết mới chịu bỏ qua.
Nhưng với trình độ của Thái tử, thường thường cần ném mấy chục lần mới có thể vận khí tốt trúng một lần, toàn bộ quá trình thường thường đều phải hao phí mấy chục tiểu thái giám.
Nếu không ném trúng chỗ yếu hại thì còn đỡ, dưỡng thương khôi phục một chút là được, nhưng nếu thực sự có quỷ xui xẻo trực tiếp bị ném trúng chỗ yếu hại, sẽ đi đời nhà ma ngay tại chỗ, Thái Tử Xá Nhân này hôm nay hơn phân nửa là thành viên thuốc rồi.
- Mau tránh ra mau tránh ra, bản Thái tử sắp bắt đầu rồi.
Thái tử bực mình vẫy vẫy tay, ý bảo các thái giám tránh ra.
Những thái giám đó nào dám dừng lại, nhanh như chớp đã lỉnh ra xa, ngay cả những thị vệ đó cũng lui ra rất xa, lấy Tổ An làm trung tâm, trong mấy trượng đều không có người.
Da mặt Tổ An giật giật, trình độ ném của Thái tử này này thường ngày là thái quá cỡ nào, sao những người này đều tránh xa như vậy?
Thạch Côn ở Đối diện mỉm cười, cười vô cùng vui vẻ, hắn đã có thể đoán được kết cục thê thảm của Tổ An.
Ánh mắt Tổ An dừng ở trên phi đao trong tay Thái tử, loại cảm giác nguy hiểm này càng lúc càng đậm, dù là năng lực khôi phục của thân thể hắn siêu mạnh, cũng không dám đón đỡ.
Phi đao này nhất định có vấn đề!
Tuy hắn không biết phi đao này rốt cuộc có gì dị thường, có điều Thạch Côn nóng lòng muốn đẩy hắn vào bẫy, khẳng định đã động tay động chân trên phi đao, cho nên lúc ban đầu hắn không tính đón đỡ.
Hắn nhìn chằm chằm Thái tử, bỗng nhiên Thái tử ngẩn ra, sau đó ném phi đao ra ngoài.
Bùm !
Phi đao này bắn trúng quả táo trên đỉnh đầu Tổ An, trực tiếp cắm vào trong tường, thân đao đang nhẹ nhàng rung rung.
Toàn bộ căn phòng lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, ai nấy đều trợn mắt há hốc mồm mà nhìn một màn này.
- Sao có thể!
Thạch Côn dụi dụi mắt, cho rằng mình sinh ra ảo giác.
Nhưng thanh phi đao này vẫn cắm ở trên tường, từ phản ứng của thái giám và thị vệ chung quanh đã chứng minh hắn không nhìn lầm.
Nhất định là Thái tử gặp may, được.
Trước kia chuyện như vậy cũng không phải chưa từng phát sinh, sau khi Thái tử ném mấy chục đao, luôn có thể trúng một hai lần như vậy.
Vừa nghĩ đến đây, Thạch Côn mới thả lỏng tâm thần.
Tiếp theo Thái tử phát ra đao thứ hai, nhìn thấy một đao này của Thái tử rời tay, trong lòng hắn lại giật thót, sao lại vững như vậy?
Hắn quay đầu nhìn lại, không hề có bất ngờ, thanh đao này vừa hay cắm không giữa hai chân Tổ An, cắt quả táo kẹp ở giữa thành hai mảnh.
- Hay, Thái tử lợi hại!
Tiểu Từ Tử và Tiểu Hà Tử trải qua một thoáng kinh ngạc lúc ban đầu, sao lại bỏ qua cơ hội vuốt mông ngựa tốt như vậy, nhao nhao vỗ tay ủng hộ.
Ngay cả những thị vệ đó cũng bắt đầu vuốt mông ngựa theo, ném chuẩn như vậy đối với bọn họ mà nói thì đích xác không khó, nhưng Thái tử làm được, không phải đáng để tán dương à?
- Bình tĩnh bình tĩnh, nhất định chỉ là gặp may, đúng, gặp may.
Thạch Côn không ngừng an ủi bản thân, nhưng mồ hôi ở tóc mai đã nhỏ xuống, hiển nhiên loại an ủi này không mang tới chút tác dụng nào, nội tâm của hắn đã dao động rồi.
Lúc này Thái tử lại ném ra hai đao, vừa hay một trái một phải bắn tới táo trên cánh tay, mà Tổ An liền nguyên vẹn không tổn hao gì!
Thạch Côn chỉ cảm thấy một chậu nước đá từ trên đầu dội xuống, cả người như nhũn ra, không đứng được nữa, trực tiếp ngả ra ghế dựa ở phía sau, thậm chí ở trên ghế cũng có chút ngồi không vững, vặn vẹo mấy lần mới không từ trên ghế tuột xuống.
- Sao có thể, sao có thể như vậy được...
Trong lòng Thạch Côn đã loạn thành một đống, không chỉ là bởi vì không thành công hại được Tổ An, hắn lo lắng chuyện khác hơn, nếu ném trúng một lần là trùng hợp, vậy ném trúng bốn lần liên tục sao có thể là trùng hợp.