Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +456!
Thạch Côn hít sâu một hơi:
- Hiện tại không phải ta muốn thử với ngươi, mà là Thái tử muốn xem một chút năng lực của ngươi, do Thái tử đến ném những phi đao này, Thái tử cũng chỉ hơn người bình thường một chút, chẳng lẽ ngươi thế mà cũng không dám à?
Tổ An cười tủm tỉm nói:
- Ý Thạch công tử là nói Thái tử tu hành kém, là ngu ngốc à?
- Thạch Côn, ngươi có ý gì?
Tên mập thở phì phì lườm hắn.
Mồ hôi lạnh của Thạch Côn lập tức túa ra:
- Ta không phải có ý đó, Thái tử thân là thái tử của một quốc gia, căn bản không cần tự mình tu hành, chỉ cần điều khiển những người tu hành chúng ta là được, chuyện đấu tranh anh dũng cứ để chúng ta đi làm được rồi.
Lúc này Thái tử mới gật đầu hài lòng:
- Thế còn được.
Tổ An không thể không thừa nhận phản ứng và tài ăn nói của tiểu tử Thạch Côn này đều là nhất đẳng, như vậy cũng có thể dễ dàng chu toàn được.
Thạch Côn lo hắn lại nói gì, vội vàng giành trước quyền chủ động lên tiếng:
- Thái tử chỉ là muốn kiến thức một chút thần công của ngươi mà thôi, ngươi lại một mực khước từ, rốt cuộc là có ý gì hả? Có phải xem thường Thái tử không.
- Đúng vậy, đúng vậy.
Thái tử nhăn mặt lại, rõ ràng cũng có chút bất mãn.
Các thị vệ khác đều nhao nhao bày trận thế chờ quân địch, chỉ cần Thái tử lên tiếng, bọn họ lập tức động thủ bắt người.
Tổ An biết lần này là không tránh được rồi, liền mở miệng nói:
- Để một mình ta tiếp phi đao thì hình như không thú vị, không bằng làm một cuộc cá cược, xem ta và Thạch công tử ai có thể đỡ được nhiều phi đao hơn?
Thái tử hưng phấn nói:
- Được được được, Thạch Côn, ngươi chơi cùng hắn.
Thạch Côn tái cả mặt, không ngờ hắn lại nhấc đá đập chân mình.
Có điều hắn phản ứng cũng nhanh, lập tức nghĩ đến Tổ An này chắc không biết uy lực của Trảm Tiên Phi Đao, mình có thể để hắn lên đài trước, như vậy sau khi hắn bị Trảm Tiên Phi Đao đâm trúng, sẽ lập tức trọng thương, thần hồn bị thương nặng căn bản không thể để ý được tới mình, khi đó lại tùy tiện dụ dỗ Thái tử ngốc này vài câu, còn không phải là qua chuyện à?
Ngược lại cứ một mực kéo dài như vậy nói không chừng còn có thể xảy ra biến cố, vừa nghĩ đến đây hắn lập tức đáp ứng:
- Được, Tổ công tử ở xa tới là khách, mời ngươi trước.
Tổ An không cự tuyệt, tiếp phi đao mà thôi, cũng không phải quá khó, hắn còn có năng lực khôi phục cường đại mà Hồng Mông Nguyên Thủy Kinh mang đến, vẫn có ưu thế hơn Thạch Côn nhiều.
Hắn đang nghĩ làm thế nào để triệt để giải quyết vấn đề Thạch Côn này.
Rất nhanh có thái giám tới dẫn Tổ An tới vách tường phía sau cửa, bảo hắn hai tay dang ra hai bên, đỉnh đầu, hai tay, giữa hai chân mỗi nơi đặt một quả táo.
Thạch Côn lộ ra vẻ mặt gian kế đã thực hiện được, đưa trong tay cho Thái tử:
- Thái tử lát nữa ném vào mấy quả táo này, với trình độ của Thái tử, cam đoan bách phát bách trúng.
- Tất nhiên, ta từ nhỏ đã có nghề ném phi đao mà.
Thái tử cầm phi đao nóng lòng muốn thử.
Lúc này Thạch Côn lại nói:
- Lần này không chỉ so tu vi mà còn so đảm lượng, nếu ai né tránh hoặc là để táo rơi xuống, như vậy chính là thua, người thua phải quỳ xuống liếm giầy đối phương, sau đó học tiếng chó sủa, thế nào?
Hắn thầm cười lạnh, một khi Tổ An làm như vậy, đến lúc đó ta sẽ tuyên truyền việc này cho cả thiên hạ đều biết, như vậy xem ngươi sau này còn mặt mũi nào mà gặp Sở tiểu thư, không đúng, há chỉ là Sở tiểu thư, bất kỳ ai ngươi cũng không còn mặt mũi nào mà gặp.
- Học chó sủa, vui vui.
Thái tử hưng phấn đến độ sắp nhảy lên, đã lâu không gặp được chuyện thú vị như vậy.
Tổ An thầm thở dài một hơi, Thái tử này quả nhiên là vô tâm vô phế, có điều hắn vẫn gật đầu nói:
- Một lời đã định!
Thạch Côn không ngờ hắn lại đáp ứng sảng khoái như vậy, có điều lập tức cũng có phản ứng, tên này hơn phân nửa là định cố gắng chống đỡ, nghĩ chắc tự phụ trước sức phòng ngự và năng lực khôi phục của bản thân, nhưng hắn nào biết được sự lợi hại của Trảm Tiên Phi Đao.
Tuy đối phương không thể quỳ gối dưới chân hắn học theo chó sủa, khiến hắn có chút tiếc nuối, nhưng có thể nhìn thấy hắn triệt để trở thành một phế nhân, cũng đạt được mục đích rồi.
Hắn hiểu rõ nhất tình huống của Thái tử, căn bản không tính là người tu hành, chỉ là Hoàng thượng tìm cho hắn chút thiên tài địa bảo, lại tìm người chuyển vận nguyên khí cho hắn giống như nhồi vịt ăn, tuy khí lực lớn hơn người bình thường một chút, nhưng căn bản không biết vận dụng.
Đừng nói là bách phát bách trúng, cho dù có thể ném trúng một quả táo cũng là kỳ tích rồi, họ Tổ chờ bị bắn thành con nhím đi.
Tổ An bỗng nhiên mở miệng nói:
- Ta đã đồng ý rồi, có điều vạn nhất sau khi ta làm xong Thạch công tử lại đổi ý không muốn chơi thì sao?
- Sao ta có thể đổi ý?
Thạch Côn cười lạnh nói,
- Có Thái tử ở đây, còn có nhiều thái giám thị vệ như vậy làm chứng, ngươi còn lo lắng cái gì.
- Đúng vậy, nếu hắn đổi ý, bản Thái tử giết hắn.
Tên mập vỗ ngực cam đoan.
Tổ An thầm khinh bỉ, nếu ngươi là người bình thường, có thể thật sự có năng lực này, dù sao cũng là Thái tử; nhưng hiện tại chỉ là đồ ngốc, nào có quyền uy của Thái tử chân chính.
Đương nhiên nếu không phải đồ ngốc, cũng sẽ không làm ra chuyện đánh cuộc hoang đường như vậy.
Tổ An lắc đầu nói:
- Đổi lại là người khác ta tất nhiên không lo lắng, có điều nghe nói phụ thân của Thạch công tử là Đại Tư Mã đương triều, một trong Bát công mỗi người đều kính ngưỡng, ngay cả Hoàng thượng cũng phải bán mấy phần mặt mũi, đến lúc đó nếu thật sự xỏ lá, chúng ta cũng không có cách nào.