- Tốt, có điều sau này sau này đừng gọi ta là đại ca, thật sự không hợp với quy củ.
Tổ An lo lắng sau này người khác lấy cái này ra nhằm vào, mình cứ dự phòng trước thì thỏa đáng hơn.
Thái tử cũng không bận tâm:
- Đúng rồi, không chỉ phải dạy ta cái này, còn dạy ta đao thương bất nhập ta nữa.
- Đao thương bất nhập?
Vẻ mặt Tổ An ngây đơ.
Thái tử chỉ vào Thạch Côn ở bên cạnh nói:
- Hắn nói tu vi của ngươi rõ ràng không cao, nhưng trên đường thượng kinh có nhiều thích khách như vậy lại không giết được ngươi, chính bởi vì ngươi biết đao thương bất nhập.
Thạch Côn ở bên cạnh phun ra cả mật ra rồi, có điều hiện giờ hắn đã là Lục phẩm, có thế nào cũng coi như là cao thủ, cuối cùng vận chuyển nguyên khí bức nước tiểu trong cơ thể ra, ôm thùng gỗ ở bên cạnh nôn oa oa, cơ hồ sắp nôn đầy rồi.
Nghe thấy Thái tử nói như vậy, hắn vội vàng phụ họa:
- Không sai, nếu Thái tử không tin, để hắn đứng ở cửa, ngươi dùng phi đao ném hắn.
- Tốt tốt!
Thái tử vỗ tay trầm trồ khen ngợi.
Tổ An nghẹn lời rồi, tên này quả thật là vô tâm vô phế, còn cưỡng chế khiến nội tâm của hắn coi ta là bằng hữu đâu, kết quả vì chơi vui, không hề để ý tới an toàn sinh mệnh của bằng hữu.
Vẫn là Thạch Côn đó, uống nước tiểu thì cứ an tâm mà uống nước tiểu, nhảy lên nhảy xuống nói nhiều như vậy làm gì.
Lúc này vẻ mặt Thạch Côn dữ tợn, hôm nay không chỉ không thành công hại Tổ An, còn khiến mình mất mặt, há có thể chịu để yên.
Hắn không rõ Thái tử bị xối một thân nước tiểu mà vì sao vẫn có thể buông tha cho đối phương, nhưng việc đã đến nước này, hắn chỉ có thể lấy ra một phương án khác.
Thái tử bị hắt đầy người, chỉ là hắn sắp chết nảy lòng tham mượn đề tài để nói chuyện của mình, phương án này mới là hắn chuẩn bị tỉ mỉ để đối phó Tổ An.
Hắn lấy ra phi đao đã chuẩn bị trước đưa cho Thái tử, những phi đao này là hắn cố ý từ trong bảo khố của Thạch gia tìm ra, thần binh Thiên cấp, Trảm Tiên Phi Đao, chuyên phá phòng ngự bảo hộ của người tu hành, đả thương tới thần hồn người ta.
Người tu hành bị đao này làm bị thương, thần hồn sẽ bị hao tổn sợ rằng phải mất mười năm mới có thể chữa khỏi thương thế trên thần hồn, một đường tu hành, ít hơn người khác mấy chục năm thời gian tu hành, ngươi có là thiên tài tới mấy cũng bị phế.
Nếu bị thương quá nặng, nói không chừng vĩnh viễn không thể có khả năng tiến thêm.
Đừng nói là Ngũ phẩm Lục phẩm, cho dù là Bát phẩm Cửu phẩm không cẩn thận bị nó đâm trúng, cũng không ngăn cản được. Đương nhiên, người tu hành cấp thấp hơn dùng cái này cũng không ném trúng được cao thủ Bát phẩm Cửu phẩm.
Tổ An nhướng mày, hắn loáng thoáng có thể cảm nhận được sự uy hiếp trên những phi đao đó, những phi đao này trông thì xấu xí, chẳng lẽ còn có thần kỳ gì à?
Hắn tất nhiên không muốn thuận theo ý của Thạch Côn đi vào cạm bẫy, chắp tay nói với tên mập:
- Thái tử, ta không có năng lực đao thương bất nhập, cho nên không thử cũng được.
Thái tử có chút do dự, hắn cũng không biết vì sao, từ đáy lòng luôn cảm thấy Tổ An là bằng hữu của hắn, bằng hữu đã không muốn, như vậy thì thôi.
Lúc này Thạch Côn lập tức nói:
- Thiên hạ đều biết, Tổ công tử ở trên đại hội gia tộc ở Minh Nguyệt Thành từng kỹ kinh tứ tọa, ở trong bí cảnh của học viện lại có thể hiện nổi bật, về sau trên đường thượng kinh đánh bại cao thủ các lộ, còn học được phương pháp trường sinh, ngay cả Hoàng thượng cũng rất hiếu kỳ, nhân vật như vậy việc gì phải khiêm tốn?
Mắt Thái tử sáng rực lên:
- Đại ca, thì ra ngươi lợi hại như vậy à.
- Nào có khoa trương như vậy.
Tổ An không biết phải nói gì, Thạch Côn này tâng bốc như vậy, hiển nhiên là không mang hảo tâm.
Quả nhiên, Thạch Côn lập tức bổ sung nói:
- Vi thần biết Thái tử xưa nay trạch tâm nhân hậu, có điều người này thân mang phương pháp trường sinh, cho dù bị thương, chắc hẳn cũng có thể lập tức khỏi hẳn, cho nên Thái tử không cần băn khoăn.
Tổ An thiếu chút nữa thì mỉm cười, trạch tâm nhân hậu cái cứt, từ một thoáng tiếp xúc ngắn ngủi này cho thấy, Thái tử ngốc thì ngốc, nhưng lại cũng không có chút liên quan gì tới trạch tâm nhân hậu.
Hắn lạnh lùng nói:
- Thạch huynh, chẳng lẽ ngươi quên Hoàng thượng đã có mệnh lệnh rõ ràng, người vọng nghị trưởng sinh đều trảm sao?
Vẻ mặt Thạch Côn trở nên nghiêm túc:
- Ta đương nhiên biết, nhưng ta đâu có nói về trường sinh, mà là biểu đạt ý tứ công pháp ngươi tu tập rất lợi hại, ngay cả Hoàng thượng cũng rất thưởng thức, cũng ban thưởng cho ngươi vị trí nam tước. Hiện giờ cũng đảm đương Thái Tử Xá Nhân, tất nhiên phải cho Thái tử được mở mang tầm mắt mới phải.
- Đúng đúng đúng, ta cũng muốn xem.
Thái tử khoa chân múa tay, trong ánh mắt tràn ngập chờ mong.
Tổ An nhướng mày:
- Muốn kiến thức Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh thì có gì khó, không bằng Thạch công tử xuống sân giao thủ với ta để diễn luyện cho Thái tử xem?
Thạch Côn hơi biến sắc, lúc trước ở hậu sơn học viện Minh Nguyệt Thành, tu vi của mình cao hơn hắn còn thiếu chút nữa bị hắn giết, hiện giờ tuy thực lực của mình có đề thăng, nhưng hắn dưới sự đuổi giết của Yêu tộc Văn đạo nhân, Ma Giáo bát đại tán nhân, Ám Dạ Tinh Linh cũng có thể giữ được tính mạng, giao thủ với đối phương, vạn nhất bị đối phương thừa cơ hạ độc thủ, mình có muốn khóc cũng không khóc được.
Phản ứng của hắn cũng nhanh, nói thẳng:
- Tổ công tử uy chấn thiên hạ, Thạch mỗ tất nhiên không dám bêu xấu.
- Ngươi không xuống sân, vậy còn nói cái rắm.
Tổ An hừ một tiếng, vẻ mặt khinh thường.
Thạch Côn tức giận trong lòng, quả nhiên là lưu manh phố phường, ăn nói thô lỗ, cũng không biết Sở đại tiểu thư coi trọng hắn ở chỗ nào.