Thế là hắn liền quyết đoán nhảy sang bên, Thái tử thì không như vậy như vậy, cho dù thái giám bên cạnh muốn xông lên chắn, nhưng hắn vẫn bị hắt xối xả.
Thái tử trải qua sự kinh ngạc lúc ban đầu, rất nhanh liền khóc to:
- Ọe ọe. Ai hắt nước tiểu thối như vậy, bản Thái tử nhất định phải... Ọe...
Thạch Côn ở bên cạnh thấy mà mí mắt giật giật, may mà vừa rồi mình không đón đỡ, nếu không đây sẽ là ám ảnh cả đời.
Lúc này Tổ An cũng trợn tròn mắt, nhìn bộ dạng thê thảm của tên mập, hắn biết lần này phiền rồi.
Tên béo chết tiệt này thật khờ, muốn chơi người ta cũng không đến nỗi phải đứng ở phía sau cửa chứ.
Lúc này Thạch Côn nhảy ra:
- Lớn mật, dám ám sát Thái tử, đây chính là tội lớn tru di cửu tộc.
Những thái giám bên cạnh cũng nhao nhao trách cứ, phải biết rằng trên người bọn họ cũng có không ít nước tiểu, con mẹ nó, là nước tiểu của tên đáng chém ngàn đao mà khai tới như vậy?
Thái tử cũng muốn nói gì đó, có điều hắn vừa há miệng, hiện tại bên trong vẫn có không ít nước, vừa mở miệng liền ghê tởm muốn nôn:
- Ọe...
Mí mắt Tổ An giật giật, đành phải nhìn về phía Thạch Côn trước:
- Lại là tiểu tử ngươi, đúng là âm hồn bất tán.
Thạch Côn hừ một tiếng:
- Không cần làm thân, ngươi ám sát Thái tử, lần này không ai cứu được ngươi đâu.
Đây là một nguyên nhân khác vì sao hắn vừa rồi không đỡ cho Thái tử, hắt một thân nước tiểu cho Tổ An chỉ là để trút giận mà thôi, nhưng nếu Thái tử bị hắt đầy người, đó chính là đại họa bát thiên, tiểu tử Tổ An này chết chắc rồi.
Lúc này một đám thị vệ nghe tin chạy tới, nhìn thấy tình huống trong phòng cũng trợn tròn mắt, tình huống gì thế, sao trong thư phòng lại có thứ bẩn thỉu như vậy?
Có điều bọn họ cũng thấy Thái tử thê thảm, lại thêm Thạch Côn chỉ vào Tổ An, thế là một đám người nhao nhao rút đao muốn bắt Tổ An lại.
- Chậm đã!
Tổ An nhìn về phía Thạch Côn,
- Ngươi nói ám sát, vậy ta dùng cái gì để ám sát?
- Đương nhiên là dùng...
Thạch Côn đang muốn chỉ về phía thùng nước tiểu đó, bỗng nhiên không nói được nữa, có thích khách khùng điên nào lại dùng một thùng nước tiểu để ám sát, nói ra cũng không ai tin, đều là vừa rồi theo bản năng muốn tối đa hóa tội của Tổ An, phản ứng đầu tiên chính là ám sát.
Lúc này Tổ An lại nói:
- Xem ra ngươi là muốn nói thùng nước tiểu này à, mọi người đều biết khi ta vào cung không mang theo đồ, thị vệ ven đường đều có thể làm chứng, vậy thùng nước tiểu này hiển nhiên chính là đồng lõa của ta chuẩn bị, cùng ta mưu hại Thái tử, đồng dạng cũng phải tru di cửu tộc đúng không?
Thạch Côn lập tức đau trứng, bởi vì chuyện hắn chuẩn bị thùng nước tiểu, rất nhiều người trong cung Thái tử đều biết, muốn giấu cũng không được, hắn nào ngờ vì cái miệng nhanh nhảu nhất thời mà kết quả kéo cả bản thân vào.
Tổ An vốn là là cô nhi, hiện giờ lại đoạn tuyệt hôn ước với Sở gia, trên ý nghĩa chân chính thì chính là cô gia quả nhân, tru chín tộc của hắn và giết một mình hắn cũng chẳng khác gì nhau, nhưng mình thì lại không được, Thạch gia là một gia tộc lớn như vậy, nếu đúng là bởi vì chuyện này mà chịu liên lụy, mình sẽ bị lột da mất.
Hắn đành phải sửa lời:
- Cho dù không phải ám sát, ngươi dùng nước tiểu hắt lên trên người Thái tử cũng là chuyện mọi người tận mắt nhìn thấy, đây là tội đại bất kính, tội này đáng tru.
- Không sai không sai... Ọe...
Tên mập Thái tử lập tức phụ họa, hắn là nôn tới phát sợ rồi, nào còn cố kỵ giao tình vừa gặp mặt ngày hôm qua.
Thạch Côn ở bên cạnh mỉm cười, hiện giờ có Thái tử chống đỡ, tên này chết chắc rồi.
Tổ An nghĩ đến lời nhắc nhở của Tang Hoằng, Thái tử này quả nhiên kế thừa tính tình khắc bạc quả ân và ngoan độc của cha hắn.
Có điều lúc này hắn cũng không nghĩ ra biện pháp gì, trực tiếp triệu hồi ra Lam Phù, vươn tay hút một cái, hút đi chất lỏng màu vàng trên người Thái tử.
Trên trình độ nào đó, nước tiểu cũng là một loại nước.
Thái tử vốn cả người dính đầy nước, nhưng trong nháy mắt, trên người hắn lại khôi phục khô ráo, ngay cả miệng cũng không còn loại mùi lạ đó.
Ở trước người hắn tụ tập một quả cầu nhỏ màu vàng, hiển nhiên là chất lỏng ghê tởm đó ngưng kết thành.
Tổ An thuận tay phất một cái, quả cầu từ nước tiểu áp súc thành bay thẳng đến miệng Thạch Côn ở bên cạnh.
Thạch Côn đang cười nói vui vẻ, miệng há hốc, làm sao phản ứng kịp:
- Ặc... Khụ khụ... Ọe.
Hắn vội vàng vươn tay ra móc yết hầu, muốn nôn ra, nhưng làm sao kịp, một cỗ mùi lạ ghê tởm xộc thẳng lên đỉnh đầu, cả người hắn không nhịn được nữa, nôn ra hết nước chua.
Thằng chó Tổ An!
Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999+999+999...
Đáng tiếc hắn hiện tại căn bản không thể nói chuyện, miệng chỉ xem bản năng mà nôn ọe, không chỉ như vậy, hai hắn không ngừng chảy nước mắt, mẹ nó nước tiểu của ai mà khai thế.
Tổ An căn bản lười chẳng muốn quan tâm tới hắn, mà là đồng thời thi triển kỹ năng Bằng Ức Cận Nhân với Thái tử, mười vạn lượng bạc lập tức biến mất, nhưng Thái tử đã ở trong tiềm thức coi hắn là bằng hữu.
- Vui quá vui quá.
Thái tử vỗ tay,
- Đại ca ngươi phải dạy ta cái này.
Nhìn thấy ánh mắt thân thiết đó của hắn, Tổ An thở phào nhẹ nhõm, lúc trước hai lần thi triển "Bằng Ức Cận Nhân", hiệu quả đều không tốt, cuối cùng vẫn không đạt được mục đích của mình. Vốn đang lo lắng lần này cũng sẽ lỗ vốn, may mà cuối cùng vẫn hữu dụng, xem ra kỹ năng này cũng không tính là quá phế.
Thạch Côn trợn tròn mắt, hắn không rõ vì sao Thái tử lại không trách đối phương, thường ngày Thái tử không phải là rất keo kiệt dễ giận à?