Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1098 - Chương 1098: Dĩ Trực Báo Oán

Chương 1098: Dĩ trực báo oán Chương 1098: Dĩ trực báo oán

Nếu đổi lại là trước kia, Thái tử và người bên cạnh đã sớm thỉnh tội với nàng ta rồi, nhưng hiện tại những người này giống như không thấy nàng ta, thống nhất nhìn về phía sau cửa.

Nàng ta nhíu mày, quay đầu lại nhìn với vẻ khó hiểu, phát hiện Thạch Côn đang sắc mặt trắng bệch đứng phía sau cửa, tay cầm một thanh phi đao cắm vào hạ thân giữa hai chân, mắt thường có thể nhìn thấy có máu tươi đang chảy ra, sắp nhuộm thành một mảng lớn.

Bích Linh Lung trợn tròn mắt, những người này rốt cuộc đang chơi gì vậy, tự cắm dao mình à? Còn cắm vào chỗ đó nữa?

Tổ An một hơi lạnh, chỉ cảm thấy giữa hai chân lạnh toát, theo bản năng vươn tay ra che, Nhật Bỉ huynh, đúng là quá thảm rồi, sau này sợ rằng phải đổi tên rồi.

Đừng nói là hắn, tất cả mọi người ở đây đều theo bản năng kẹp chặt hai chân lại , ngay cả những thái giám như Tiểu Từ Tử Tiểu Hà Tử cũng nuốt nuốt nước miếng, một màn trước mắt này khiến bọn họ nhớ lại cảnh tượng lúc trước.

Năm đó trước khi cắt còn có một đống công tác chuẩn bị, phải mấy ngày không uống nước, còn ở trong phòng tằm ấp, còn có đao khử độc, có chút tiền hối lộ, còn có thể uống chút thuốc tê để mình không quá đau đớn, dù là như vậy, mọi người vẫn đau đến không thể tự lo sinh hoạt.

Nhưng Thạch Côn trước mắt hoàn toàn chính là không có chuẩn bị gì cả đã hoạn rồi, hơn nữa từ đầu tới cuối đều không hét thảm, đúng là chân nam nhân!

Không đúng, tên này sau này không thành nam nhân nữa rồi.

Sắc mặt Thạch Côn tái nhợt như tờ giấy, mồ hôi to bằng hạt đậu cuồn cuộn chảy xuống, hắn không phải không muốn hét thảm, mà là đau đến độ không có khí lực mà kêu.

Loại đau này không chỉ là trên thân thể, đồng thời cũng ở trên thần hồn.

Phải biết rằng Trảm Tiên Phi Đao chính là có thể đả thương thần hồn người ta!

Thạch Côn có thể cảm thấy trong nháy mắt đó trong đầu mình dường như thiếu đi gì đó, hắn biết mình sợ rằng đại khái không thể tiến thêm một bước trên con đường tu hành rồi.

Mấu chốt là hắn còn bị thương tới gốc rễ, nam nhân cũng không làm được.

Vốn nếu là Tổ An hạ thủ, với thế lực của gia tộc hắn, nói không chừng còn có thể kéo đối phương đền mạng, nhưng hắn là lại bị Thái tử phi...

Nghĩ đến chỉ có nuốt vào nỗi nhục này, hắn vừa đau vừa tức, sau đó trợn mắt lên, hôn mê bất tỉnh.

- Các ngươi rốt cuộc đang chơi gì thế, vì sao lại...

Bích Linh Lung cũng có chút ngây đơ, nàng ta biết rõ thân phận của Thạch Côn đặc thù, không phải là người bình thường có thể tùy ý xử trí, hiện giờ ở chỗ Thái tử bị thương nặng như vậy, hơi sơ ý chút rất dễ dẫn tới triều dã rung chuyển.

Tất cả mọi người đều dùng ánh mắt quỷ dị nhìn nàng ta, chỉ có Thái tử là vô tâm vô phế, cười bảo:

- Hắn vừa rồi ở phía sau cửa cầm đao chỉ trỏ, kết quả ngươi đột nhiên mở cửa trực tiếp giúp hắn cắm đao vào, chẳng lẽ vừa rồi ngươi không nghe thấy tiếng đao cắm vào thịt à?

Bích Linh Lung:

- ...

Hình như vừa rồi lúc ấy có lờ mờ nghe thấy thanh âm tương tự, nhưng khi đó nàng ta đang nổi nóng, làm sao bận tâm được nhiều như vậy.

Nàng ta sắp điên rồi, thế này là sao, hơn nữa nàng ta đường đường là Thái tử phi, không ngờ tự tay thiến một nam nhân, nếu chuyện lan truyền ra ngoài, chưa biết chừng sẽ bị người ta hiểu lầm não bổ ra tình tiết gì đó.

Tổ An ho khan một tiếng, lúc này mở miệng nói:

- Cái này cũng không trách được Thái tử phi, cho dù không có Thái tử phi tiến vào, hắn cũng sẽ bị thương chỗ đó. Hắn và ta có đánh cuộc được thiên đạo làm chứng, sống chết có số không trách được ai, nếu không phải Thái tử phi tiến vào, tiếp tục làm theo đánh cuộc, hắn có khả năng sẽ chết ngay tại chỗ, kể ra Thái tử phi còn cứu hắn một mạng.

Lúc này Tiểu Từ Tử Tiểu Hà Tử cũng phụ họa theo, hừ, món nợ vừa ghi nhanh như vậy đã thanh toán được rồi, đắc tội với không ai thì được cứ đừng đắc tội với thái giám chúng ta!

Bích Linh Lung cuối cùng cũng hồi thần, ngay cả nhìn Tổ An cũng cảm thấy thuận mắt hơn rất nhiều, vội vàng thuận thế nói:

- Khụ khụ, người đâu, mau tuyên Thái y... Ặc, trực tiếp đưa hắn đến Thái y viện đi, để các Thái y dùng thuốc tốt nhất trị liệu cho hắn.

Nhìn chỗ đó của nam nhân chảy máu cũng hoảng, còn không bằng trực tiếp để mắt không thấy tâm không phiền.

Đợi sau khi đi Thạch Côn được nâng đi rồi, Bích Linh Lung hiển nhiên không còn tâm tư trách cứ Thái tử nữa, ngược lại tìm hiểu tình huống chi tiết từ chỗ thái giám, thị vệ, đồng thời cũng bảo những người này thống nhất cách xử lý, để tránh khiến Thạch gia căm ghét phu phụ bọn họ.

Ngược lại là Tổ An lại như người không liên quan, một mình đứng tại chỗ không ai quan tâm.

Hắn nhìn phi đao rơi trên mặt đất, hiển nhiên Thái tử sợ bị Thái tử phi quở trách, lặng lẽ ném đi.

Hắn tò mò nhặt lên, kỳ thật từ lúc đầu hắn đã cảm thấy những phi đao này bất phàm.

Phải biết rằng với thực lực và năng lực khôi phục hiện giờ của hắn, cho dù là thần binh Thiên cấp, cũng không đến nỗi mang tới cho hắn cảm giác uy hiếp lớn như vậy mới đúng.

Cảnh ngộ vừa rồi của Thạch Côn cũng chứng tỏ tất cả, dẫu sao hắn cũng là cao thủ Lục phẩm, cho dù bị thương đến nơi đó, cũng không đến nỗi phải đau tới ngất xỉu.

Lúc đó hắn dường như ngay cả hét cũng không hét được, loại thống khổ đó, giống như không chỉ nhằm vào thể xác, dường như còn nhằm vào thần hồn.

Hắn vươn tay ra sờ sờ phi đao, trên thân đao truyền đến một cỗ hàn ý lạnh như băng khiến thần hồn rất không thoải mái.

Một đường tu hành, lúc ban đầu là dùng thiên địa nguyên khí thối luyện nhục thân, cho tới bắt đầu từ Tông sư, mới thối luyện thần hồn.

Bình Luận (0)
Comment