Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1099 - Chương 1099: Dĩ Trực Báo Oán (2)

Chương 1099: Dĩ trực báo oán (2) Chương 1099: Dĩ trực báo oán (2)

Chỉ có trải qua đến Cửu phẩm, thối luyện tốt thân thể, nhục thân mới có thể đủ cường đại, đủ để chịu tải tiêu hao và lực lượng của thần hồn.

Nhưng thế không có nghĩa là dưới Tông sư vốn không có sự tồn tại của thần hồn, thần hồn kỳ thật là luôn hiện hữu, Tông sư chỉ là cụ thể hóa thần hồn, khiến cho nó có thể công kích kẻ địch.

Đối với người tu hành dưới Tông sư, thần hồn là không nhìn thấy không sờ được, nhưng chính là vẫn ở đó.

Nếu một người bị thương thần hồn, có nghĩa hắn ở trên đường tu hành đã định trước là không có tương lai.

Nghĩ đến Thạch Côn không ngờ dùng thứ ngoan độc này để đối phó mình, thần sắc hắn trở nên lạnh lùng, đối phương hại người cuối cùng lại hại mình, đúng là đáng đời.

Thấy không ai chú ý, hắn lén lút cất mấy chiếc phi đao này vào trong Lưu Ly Bảo Châu, tuy nó nham hiểm, nhưng khẳng định là pháp bảo quý giá, sau này nói không chừng sẽ dùng tới.

Hắn vừa chú ý thấy trên những phi đao đó lờ mờ có hoa văn hai chữ trảm tiên.

Trảm Tiên Phi Đao?

Tổ An sửng sốt, hắn nhớ rõ trong thế giới phong thần có Lục Áp Đạo Nhân, pháp bảo hắn am hiểu nhất cũng là Trảm Tiên Phi Đao.

Có điều lại lập tức lắc đầu, tuy mấy thanh phi đao này lợi hại, nhưng Trảm Tiên Phi Đao trong thần thoại đó chính là thần ma cũng có thể trảm, hiển nhiên không phải cùng một thứ.

Hắn đếm một chút, nơi này tổng cộng có ba thanh, không biết vì sao, hắn trong minh minh có một loại cảm giác, những phi đao này chắc không phải một bộ hoàn chỉnh, còn thiếu mấy thanh mới đúng.

Đợi đã, còn có một thanh ở chỗ Thạch Côn.

Nghĩ đến thanh đó cắm ở chỗ ấy, mí mắt Tổ An giật giật, thậm chí có một loại xung động không cần thanh phi đao ô uế đó nữa.

Có điều hắn cũng hiểu rất nhiều pháp bảo, công năng giữa gom đủ một bộ và bộ kiện phân tán là có cách biệt một trời một vực, tựa như rất nhiều trang bị đời trước thường thường đều có hiệu quả đồng bộ.

Thấy Thái tử phi vẫn đang ở cách vách đang phát biểu với người của Đông cung, hắn liền trực tiếp đi đến Thái y viện, vừa hay nhân cơ hội này làm quen một chút với hoàn cảnh trong hoàng cung.

Trên đường đi có mấy lần gặp phải thị vệ chặn lại hỏi, hắn trực tiếp lấy ra lệnh bài Thái Tử Xá Nhân, nói phụng lệnh của Thái tử Thái tử phi đi thăm Thạch Côn đang bị thương.

Những thị vệ đó không hoài nghi, dẫu sao này trên đời này vẫn chưa từng thấy ai dám giả truyền mệnh lệnh của Thái tử.

Tổ An xuyên qua mà đến lại không có cố kỵ đó, há miệng ra là nói được, chung Thái tử phi phái người thăm người bị thương cũng là chuyện theo lẽ thường phải làm, có thể nàng ta hiện tại vẫn chưa hoàn toàn từ trong khiếp sợ phục hồi tinh thần, sau này khẳng định cũng sẽ nhớ tới phái người đi thăm, mình tìm sơ hở lấp chỗ trống cho nàng ta trước, đến lúc đó nàng ta ngược lại sẽ cảm kích.

Đi tới Thái y viện, người bên trong đang bận rộn, hiển nhiên đang gấp rút hội chẩn cho Thạch Côn bị trọng thương, căn bản không rảnh quản tới hắn.

Tổ An đi lòng vòng một lúc ở bên trong, rất nhanh liền ở trên một cái bàn tìm được một thanh phi đao dính máu.

Nghĩ tới đây là máu gì, Tổ An lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, cầm lấy một bình trà bên cạnh để rửa vết máu, sau đó lại lấy ra một miệng băng gạc lau sạch thân đao.

Chung quanh có người đi ngang qua, tuy cảm thấy có chút kỳ quái, nhưng nhìn hắn mặc quần áo của quan viên mặc, cũng không ai nói gì, hiện tại sự chú ý của tất cả mọi người đều ở chỗ Thạch Côn ở bên trong.

Buồng trong không ngừng truyền đến đối thoại của Thái y:

- Đã rửa vết thương xong chưa?

- Lát nữa ta sẽ dùng thuật pháp hệ thủy nối lại chi gãy, các ngươi lập tức bôi Đoạn Cốt Sinh Cơ Cao lên vết thương, sau đó cố định lại, động tác nhất định phải nhanh.

- Còn nữa, sao chưa điều phối thuốc xong à, lát nữa bên này xử lý xong nhất định phải lập tức cho hắn uống vào, đúng rồi, nước canh nhất định là không thể quá nhiều.

...

Tổ An lộ ra vẻ quái lạ, không ngờ thế giới này cũng có thể giải phẫu nối chi, thế giới tu hành và thế giới khoa học kỹ thuật quả nhiên là trăm sông đổ về một biển.

Khi hắn đang cảm thán, bỗng nhiên nghe thấy bên trong truyền đến tiếng mắng chửi mơ mơ màng màng của Thạch Côn:

- Thằng chó Tổ An, ¥#@! . . . Bầm thây vạn đoạn!

- "%#¥@*...

...

Đến từ Thạch Côn, điểm nộ khí +999+999+999. . .

Những lời này đều mơ hồ không rõ, hiển nhiên là Thạch Côn mắng một cách vô ý thức khi đang hôn mê, có thể cảm nhận được sự oán độc nồng đậm bên trong.

Ánh mắt Tổ An nhíu lại, rõ ràng là ngươi muốn hại ta trước, hơn nữa lần này ngươi là bị Thái tử phi làm bị thương, sao ngươi không đi tìm nàng ta mà trút giận lên ta!

Nghĩ đến tương lai có một con độc xà tâm tư vặn vẹo như vậy một mực âm thầm đối phó mình, ánh mắt Tổ An trở nên lạnh lùng.

Tuy hắn tự nhận vẫn là một người tốt nhưng chưa bao giờ có loại tâm thánh mẫu đó, muốn ta chết, vậy chỉ đành khiến ngươi chết trước.

Hắn nhìn nhìn chung quanh, hiện giờ có nhiều Thái y như vậy đang vây quanh Thạch Côn, tất cả sự chú ý đều đặt trên người hắn, bên trong còn không thiếu cao thủ, dưới tình huống như vậy muốn giết Thạch Côn đúng là khó như lên trời.

Khi Tổ An đang phát sầu, bên trong bỗng nhiên truyền đến thanh âm của Thái y:

- Mau đi thúc giục đi, xem thuốc đã sắc xong chưa?

Rất nhanh một dược đồng trẻ tuổi cấp tốc từ bên trong chạy ra, tới một phòng nhỏ bên cạnh, bên kia truyền đến từng trận mùi thuốc, hiển nhiên là nơi sắc thuốc của Thái y.

Trong lòng hắn khẽ động, lén lút đi theo.

Trong phòng sắc thuốc cũng có không ít người, ai nấy đều chuyên chú với dược lô trước mắt, hiển nhiên trong hoàng cung phi tần đông đúc, bọn họ cũng có nhiệm vụ của mình.

Bình Luận (0)
Comment