Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1100 - Chương 1100: Lô Cốt

Chương 1100: Lô cốt Chương 1100: Lô cốt

Đương nhiên hiện giờ chính yếu vẫn là thuốc của Thạch Côn, không ít dược đồng cũng vây tới ở bên cạnh mồm năm miệng mười đưa ra chủ ý.

Tổ An không biết phải nói gì, nhiều đôi mắt như vậy đang nhìn, hắn muốn xuống tay cũng khó.

- Nhanh lên, vẫn chưa xong à?

Lúc này người được phái tới thúc giục quýnh lên.

- Xong rồi, xong rồi.

Đồng tử trông dược lô đổ thuốc bên trong vào chén.

Lúc này Tổ An thầm câu thông lực lượng hỏa nguyên tố, lửa bếp lò trong dược phòng bỗng nhiên cháy lên.

Một đám dược đồng sợ tới mức tay chân luống cuống, vội vàng trở về chăm lo bếp lò của mình:

- Ơ, sao lửa này đột nhiên lớn vậy.

Phải biết rằng hỏa hậu luyện dược là vô cùng mấu chốt, hơi có chút sai lầm sẽ dẫn tới dược tính có khiếm khuyết, thậm chí hoàn toàn hủy đi dược liệu quý giá.

Nhân lúc bọn họ đang tay chân luống cuống, ngón tay Tổ An búng một cái, một giọt chất lỏng vô thanh vô tức bắn tới trong bát đựng thuốc.

Dược đồng đang bưng thuốc đều bị loạn tượng bên trong hấp dẫn sự chú ý, không ai để ý thấy giọt chất lỏng này.

Có điều hắn rất nhanh liền nhớ tới nhiệm vụ của mình, vội vàng bưng thuốc đến bên trong.

Tổ An đứng cách đó không xa, dỏng tai cảm nhận động tĩnh bên trong, rất nhanh bên trong liền truyền đến từng trận kinh hô:

- Ơ, sao đột nhiên lại có máu chảy ra?

- Mau, mau lấy thuốc cầm máu.

- Không cầm được, Thạch công tử hình như sắp tắt thở rồi!

- Mau cầm tới mệnh đan, xem có thể giữ được một hơi hay không

- Không được, máu càng chảy nhiều hơn.

Bên trong rất nhanh liền lâm vào một loại yên tĩnh quỷ dị, một lúc sau mới có người nói:

- Vốn nghe nói Thạch công tử chính là công tử phong lưu, không ngờ ở thời điểm mấu chốt như vậy lại mang suy nghĩ kiều diễm đó, quả thật là gieo gió gặt bảo.

- Không sai, y giả không cứu được người tìm chết, không phải y thuật của chúng ta không đủ, đúng là Thạch công tử quá... Ài.

- Thương thế yếu hại bực này xảy ra bất ngờ cũng là điều rất bình thường, các vị không cần quá tự trách.

...

Nghe thấy thảo luận bên trong, Tổ An thiếu chút nữa th cười ra tiếng, những Thái y này ai nấy nhìn thì rất thành thật, kết quả lại tìm cớ chối bỏ trách nhiệm như vậy.

Hắn nào biết những Thái y này ở trong cung nhiều năm, đã sớm biết đạo lý bo bo giữ mình, cứu người ngược lại là thứ yếu, không để mình phải gánh vác trách nhiệm mới là số một. Nếu không trong cung toàn là quý nhân, nếu xảy ra chuyện bị giận chó đánh mèo, có mấy cái đầu cũng không đủ để chém.

Vốn Tổ An còn lo lắng vấn đề giải quyết hậu quả của chuyện này, ai ngờ những Thái y này lại giúp hắn giải quyết một cách ăn ý như vậy.

Thế là hắn liền mỉm cười, xoay người trở về Đông cung.

Chất lỏng lúc trước hắn bỏ thêm trong chén thuốc, cũng không phải độc dược gì, nếu là độc dược thì rất dễ bị những Thái y đó phát giác ra.

Mà là "sữa trâu đực", lúc trước thu thập được ở Minh Nguyệt Thành, không ngờ nhanh như vậy đã mang tới công dụng.

Thuốc này không độc đối với cơ thể người, nhưng lại là một trong những xuân dược lợi hại nhất trên đời, nếu thường ngày Thạch Côn ăn vào cũng không có gì quá đáng ngại, trực tiếp tìm mấy thị nữ đến phát tiết một phen là xong.

Nhưng hiện giờ chỗ đó của hắn đã đứt.

Vừa được Thái y dùng y thuật thần kỳ nối lại, vốn là vô cùng yếu ớt.

Kết quả dưới tác dụng của sữa trâu đực trực tiếp giương cờ, chỗ yếu ớt đó làm sao chống đỡ được sự giày vò như vậy.

Sau đó chính là thuận lý thành chương mà chảy máu, những Thái y này lại cho hắn phục dụng hồi mệnh đan gì đấy, đó cũng là vật đại bổ, vừa phối hợp với sữa trâu đực trong cơ thể hắn, có là thần tiên cũng không cứu được.

Có điều trong hoàng cung hàng năm thiến thái giám, cho dù là kỹ thuật cầm đao có tốt tới mấy, cũng sẽ có rất nhiều thái giám xuất huyết nhiều mà chết, cho nên những Thái y đó nhìn thấy kết quả như vậy, ai nấy cũng không nghĩ nhiều.

Vẻ mặt Tổ An lạnh lùng, Thạch Côn này lúc trước ở Minh Nguyệt Thành ba lần bốn lượt hạ sát thủ với mình, vốn trốn về kinh thành thì ngoan ngoãn mà trốn, có Thạch gia che chở mình cũng chưa chắc có thể làm gì được hắn. Kết quả lại cứ muốn tìm chết, vậy cũng đừng trách ta không khách khí.

Hắn một đường về tới Đông cung, hắn đi đường rất nhanh, đang muốn vào cửa, bên trong lại có một nữ tử đang muốn ra.

Mắt thấy sắp va chạm với nhau, Tổ An vội vàng lui về phía sau mấy bước, hắn đã nhận ra đối phương là Thái tử phi, hắn cũng không phải não tàn, ngang nhiên va chạm có tiếp xúc thân thể với Thái tử phi, một khi bị truyền ra thì chính là tội lớn.

Hiện giờ thế lực các phương đều đang nhìn hắn chằm chằm, hắn không muốn gây ra phiền phức gì nữa.

Thái tử phi theo bản năng cũng lui về phía sau, thân thể hơi lảo đảo, hiển nhiên có chút không đứng vững, mắt thấy sắp ngã xuống, Tổ An mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, cũng không định đỡ nàng ta.

Lúc này thị nữ phía sau Thái tử phi vươn một tay ra đỡ lấy nàng ta, sau đó hung hăng lườm Tổ An một cái:

- Đồ lỗ mãng, thiếu chút nữa thì va phải Thái tử phi!

Như vậy cũng gọi là va chạm à, các ngươi hiển nhiên không biết hàm nghĩa chân chính của hai chữ va chạm.

Tổ An thu liễm đầu óc đang nghĩ ngợi lung tung, có chút ngạc nhiên nhìn thị nữ đó một cái, hắn nhớ rõ người này, ngày hôm qua ở cạnh ao từng gặp mặt rồi, hình như tên là Dung Mạc, không ngờ cũng là cao thủ.

Sau khi Thái tử phi đứng vững lại liền nhíu mày:

- Ngươi đi đâu thế, vừa rồi tìm ngươi khắp nơi.

Tổ An đáp:

- Vừa tới bên viện thăm hỏi thương thế của Thạch Côn, cũng coi như biểu đạt một chút tình cảm quan tâm bên này của Đông cung.

Bình Luận (0)
Comment