Vừa rồi tuy không tiếp xúc, nhưng cách gần như vậy cũng có thể ngửi được mùi thơm thân thể của nàng ta, không thể không nói Thái tử phi này đúng là đại mỹ nhân, chỉ tiếc chính là quá hung dữ, lại có chút tự cao, ngươi vẫn chưa phải Hoàng hậu, cả ngày bày ra bộ dạng mẫu nghi thiên hạ cho ai xem.
Thái tử phi cũng đang thầm cười lạnh, ngươi mà cũng quan tâm tới Thạch Côn à?
Vừa hỏi những thái giám cung nữ đó, tất nhiên biết quá trình sự việc, sau đó cũng tra được hai người lúc trước ở Minh Nguyệt Thành có chút ân oán.
Có điều tuy nàng ta biết những cái này, ngoài mặt lại vẫn phải nhận tình của hắn:
- Làm không tồi, vốn là nên đi thăm hỏi một chút, người đâu, chuẩn bị chút lễ vật đưa đến bên Thạch công tử đi.
Thần sắc Tổ An trở nên cổ quái:
- Không cần.
- Chẳng lẽ ngươi đã đưa rồi à?
Thái tử phi có chút kinh ngạc, trong mắt phượng uy nghiêm hơi hiện ra một cỗ sát khí, liên tưởng đến biểu hiện của hắn lúc trước, không thể không thừa nhận đó là một nô tài thông minh, có điều làm nô tài mà quá thông minh, cũng không phải chuyện tốt gì.
- Không phải,
Tổ An giải thích,
- Vừa rồi ta đi đến Thái y viện, nghe thấy người bên trong nói vết thương của Thạch công tử bỗng nhiên vỡ ra, xuất huyết nhiều không sao cầm được, đã chết rồi.
- Chết rồi?
Thân hình Thái tử phi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, phải biết rằng một đao đó của Thạch Côn chính là nàng ta ấn xuống.
Tuy Thạch gia không thể vấn tội nàng ta, nhưng Thạch gia cũng là đại gia tộc, phát sinh chuyện như vậy vẫn khá là phiền phức.
Nàng ta hít sâu một hơi:
- Triệu tập tất cả người ở đây lại, mọi người thống nhất lại cách giải quyết.
Nàng ta cũng coi như quyết định rất nhanh, thống nhất cách nói với bên ngoài, tất nhiên là muốn rũ sạch trách nhiệm của mình và Thái tử.
Vốn nàng ta muốn đổ tất cả trách nhiệm lên trên người Tổ An, nhưng lo lắng đối phương sẽ cắn ngược lại khai ra nàng ta mở cửa khiến Côn bị thương, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể tạm thời từ bỏ suy nghĩ này.
Thái tử phi theo thứ tự triệu kiến người Đông cung, trước sau kéo dài mấy canh giờ, Tổ An cũng có chút bội phục Thái tử phi này quả thật là thông minh hơn trượng phu trứng ngu đó nàng ta rất nhiều, dựa theo lý do này của nàng ta, cơ hồ là hạ trách nhiệm của Đông cung xuống thấp nhất, dẫn cừu hận của Thạch gia tới bên bên Thái y viện.
Chỉ có điều nàng ta nào biết được rằng, bên Thái y viện cũng là một đám lão hồ ly, đã sớm nghĩ ra phương pháp rũ bỏ trách nhiệm rồi.
Đến lúc đó chuyện về sau cụ thể phát triển thế nào, chỉ nghe theo mệnh trời.
Tan ca khỏi Đông cung, Tổ An đang muốn ra khỏi cung, rất nhanh hai tiểu thái giám ngăn hắn lại:
- Hoàng hậu nương nương cho mời.
Tổ An sửng sốt, thật sự không rõ vì sao Hoàng hậu lại triệu kiến mình, hai bên cũng không có giao tình gì, liên hệ gián tiếp duy nhất là mình từng gặp thúc thúc của nàng ta, Vệ Tướng Quân Liễu Diệu.
Tuy Tổ An cảm thấy kỳ quái, nhưng Hoàng hậu cho gọi, cũng không thể không đi.
Một đường đi theo hai tiểu thái giám đó tới Khôn Ninh Cung chỗ Hoàng hậu, tính từ trong miệng những tiểu thái giám này dò khẩu phong:
- Chào hai vị công công, không biết tôn tính đại danh của hai vị?
Mấy tiểu thái giám đó lập tức mặt mày hớn hở:
- Chào Tổ đại nhân.
Bởi vì thân thể của Thái giám không trọn vẹn, sẽ theo bản năng bị coi là loại ti tiện, rất nhiều đại thần vào cung nhiều nhất chỉ cho những đại công công quyền cao chức trọng một chút mặt mũi, nhưng thấy tiểu thái giám như bọn họ, chính là xem thường từ đáy lòng, giống như nói chuyện cũng xui lây, vẻ ghét bỏ trong ánh mắt từ xa đã có thể nhìn rõ, hiếm có gặp được người có thái độ tốt như vậy, bọn họ tất nhiên cũng rất hưởng thụ.
- Ta tên là Tiểu Trác Tử.
Tiểu thái giám hơi béo nói.
- Ta tên là Tiểu Quế Tử.
Tiểu thái giám gầy gò đáp.
Tiểu Quế Tử?
Tổ An lập tức ngỡ như người trời, quan sát kỹ khí tức của hắn một phen, đích xác là thái giám nếu giả cho đổi, không phải hàng giả như Vi Tiểu Bảo.
Có điều nghe thấy cái quen thuộc quen thuộc này vẫn khá là vui vẻ:
- Tên rất hay, tên rất hay, hai vị công công khiến ta nhớ tới một số chuyện ở gia hương, khiến ta cảm thấy thân thiết, một chút vật nhỏ không kính ý, hai vị chớ có chối từ.
Vừa nói vừa nhét một viên đông châu vào trong tay hai người, thứ này lúc trước ở trong động quật của Hồng Long ngoài Minh Nguyệt Thành kiếm được rất nhiều, hắn thuận tay lấy ra hai viên nhét tới.
Thân là một người xuyên qua, hắn tất nhiên biết thái giám là một giống loài đáng sợ cỡ nào, làm tốt quan hệ với bọn họ khẳng định là đúng.
Hai tiểu thái giám đó vuốt ve trân châu cực to trong tay, mắt lập tức trợn tròn, nhanh chóng nhìn nhìn xung quanh, thấy không ai chú ý, mới bất động thanh sắc nhét vào trong tay áo:
- Tổ đại nhân quả nhiên hào sảng.
- Nhìn một cái là biết tương lai tiền đồ không thể đoán định.
- Hai vị công công quá khen, ha ha.
Tổ An cười ha ha, tiếp theo mấy người một đường trò chuyện vui vẻ.
Thấy thời cơ tới rồi, hắn liền thừa cơ hỏi:
- Không biết Hoàng hậu nương nương lần này tìm ta có chuyện gì?
- Tâm tư của chủ tử, kẻ làm nô tài như chúng ta nào dám hỏi nhiều.
Hai tiểu thái giám hiển nhiên cũng cảm thấy đã nhận lợi ích mà nói những lời khách sáo như vậy thì có chút ngượng ngùng, thế là liền bổ sung,
- Có điều Hoàng hậu nương nương đãi người xưa nay hiền lành, Tổ đại nhân không cần quá lo lắng.
- Ừ, hôm nay nhìn tâm tình của Hoàng hậu nương nương thì dường như cũng không tồi.
- Vậy thì tốt vậy thì tốt.
Lúc này Tổ An mới thở phào nhẹ nhõm.