Tiểu Quế Tử lại hạ giọng nói:
- Hoàng hậu nương nương thì cũng thôi, nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng đắc tội với Lữ công công, hắn rất hung dữ.
- Lữ công công?
Tổ An sửng sốt, trải qua giải thích của hai người hắn mới hiểu là có chuyện gì.
Lữ công công này hình như là đồng hương của Hoàng hậu, vào cung cùng năm, Hoàng hậu cực kỳ tín nhiệm hắn, lại thêm bản thân hắn cũng có bản sự, rất nhanh một đường trở thành đại tổng quản của Khôn Ninh Cung, trong cung Hoàng hậu sự vụ lớn nhỏ đều do hắn quản.
- Tu vi của Lữ công công rất cao, được công nhận là thái giám xếp số hai trong cung, chỉ thua Vi công công.
- Không đúng, nên là số ba, trước kia hình như còn có họ Mễ.
- Tên gia hỏa đó đã sớm mất tích mấy chục năm, sao mà so sánh được.
...
Nghe hai người ngươi một lời ta một câu, Tổ An hơi biến sắc, bọn họ nhắc tới chính là chính là Vi công công và Mễ lão đầu, Lữ công công này không ngờ là cùng một đẳng cấp với bọn họ, không cần nghĩ cũng biết tu vi của hắn cao bao nhiêu.
Ngoài ra Lữ công công đó không ngờ là đồng hương của Hoàng hậu, còn vào cung cùng lúc, chẳng lẽ là một đôi tình lữ bởi vì đằng gái bị chiêu mộ vào cung làm phi, không thể không bị chia tách, sau đó đằng trai không dứt bỏ được, cùng nhau vào cung làm công công?
Sặc, đây là tình hoài cỡ nào.
Hắn càng nghĩ càng cảm thấy loại suy đoán này là rất có khả năng, từ chỗ Sở Sơ Nhan hiểu biết được, Hoàng hậu hiện giờ không phải mẹ đẻ của Thái tử, mà là muội muội của mẹ đẻ Thái tử, lúc Hoàng hậu tiền nhiệm chết bệnh, vì vinh quang của gia tộc mình, liền đề cử muội muội của mình vào cung tiếp nhận chỗ của mình.
Cho nên nàng ta rất có thể trước khi vào cung đã có ý trung nhân, lại bởi vì gia tộc mà không thể không chấp nhận vận mệnh này...
Những bí mật cung đình này bất kể là Sở Sơ Nhan hay là Tang Hoằng đều không thể biết, cho nên thuận tay lấy ra hai viên trân châu có thể lôi kéo được hai thái giám thân cận bên cạnh Hoàng hậu, nhìn thế nào cũng là có lời.
Tìm cơ hội trao đổi tình cảm một chút với Tiểu Từ Tử và Tiểu Hà Tử trong Đông cung.
Ài, ai bảo ta là người có tiền, chính là muốn làm gì thì làm như vậy.
Đoàn người rất nhanh liền đi tới ngoài cửa Khôn Ninh Cung, hai tiểu thái giám cung kính nói:
- Hoàng hậu nương nương, Tổ đại nhân đã tới rồi.
- Vào đi.
Một thanh âm nhu hòa vang lên, trong thanh âm có một cỗ uy nghiêm, chắc là khí chất hình thành một cách tự nhiên của mẫu nghi thiên hạ, có điều thanh âm chỉnh thể nghe vẫn khá là ôn nhu.
Tổ An không nhịn được mà nghĩ đến Thái tử phi, thanh âm của nàng ta kỳ thật cũng rất êm tai, đáng tiếc nói chuyện luôn lộ ra hung dữ như vậy, nhìn khí chất của Hoàng hậu chính quy người ta này, học theo đi.
Hai tiểu thái giám đẩy cửa ra, mời Tổ An vào.
Tổ An cũng không sợ gì, hiện giờ hắn gánh vác nhiệm vụ bí mật của Hoàng đế, Hoàng hậu cũng không quá có khả năng thiết kế đối phó hắn trong tẩm cung.
Vào, cửa lớn bên trong có một cỗ đàn hương và mùi son hỗn hợp, khiến người ta ngửi mà theo bản năng trở nên tâm bình khí hòa.
Vốn vừa đối phó xong Thạch Côn, trên người vẫn lưu lại một cỗ sát khí, nhưng vào phòng rồi, sát khí trên người rất nhanh liền tiêu tán.
Hắn nhìn vào bên trong, một bức rèm che ngăn cách căn phòng, bên trong là một nữ nhân thân mặc phượng bào ngồi trên ghế cao, đàn hương chậm rãi bốc cháy bên cạnh khiến dung nhan nàng ta càng mờ mịt khó hiểu.
Chỉ có điều với tu vi hiện giờ của Tổ An, vẫn có thể miễn cưỡng thấy rõ, một mỹ phụ trung niên mặt như trứng ngỗng, làn da trơn bóng, tao nhã đoan trang, nói là trung niên, trên thực tế dung mạo của nữ tử thế giới tu hành đều được bảo trì rất khá, tu vi đến cảnh giới nhất định, có thể bảo trì dung nhan không thay đổi.
Thiếu nữ mà ngươi gặp phải trong thế giới tu tiên này, cho rằng nàng ta là mười tám, kết quả nàng ta lại là tám mươi tám, thậm chí tám ngàn tám cũng có khả năng.
Thế giới này không khoa trương như vậy, năm tháng vẫn có thể lưu lại một chút dấu vết trên người nữ tử, có điều so với thế giới trước khi xuyên qua mà nói, loại ảnh hưởng này có thể nói là cực kỳ bé nhỏ.
Cho dù phượng bào trên người nàng ta rộng thùng thình, vẫn khó che được thân hình thướt tha đẫy đà đó, khiến người ta chú ý nhất là đường cong phần mông của thiếu phụ thành thục nối với vòng eo mượt mà, giống như trăng tròn.
Mông ghê gớm thật, cưỡi lên nhất định sẽ rất thích.
Tổ An cảm thán xong vội vàng hành lễ:
- Bái kiến Hoàng hậu.
Thế giới này có chỗ tốt, đó chính là giữa quan viên trên dưới chỉ dùng hành lễ là được, không cần quỳ lạy, thậm chí ngay cả xưng hô cũng không khắc nghiệt như vương triều cổ đại kiếp trước.
Dẫu sao mọi người đều là người tu hành, ai nấy đều tâm cao khí ngạo, quỳ lạy lộ ra quá vũ nhục, hơn nữa rất dễ hao tổn đạo tâm. Hoàng đế cân nhắc toàn diện, cũng không cưỡng cầu quy củ quỳ lạy đó.
- Lá gan của ngươi rất lớn, vừa rồi không ngờ nhìn chằm chằm bản cung lâu như vậy.
Thanh âm thản nhiên của Hoàng hậu truyền đến, lời nói lại tràn ngập hàn ý.
Người khác đến Khôn Ninh Cung có ai không phải tất cung tất kính, căn bản không dám nhìn thẳng vào mình, tên này thì ngược lại, trực tiếp nhìn chằm chằm ta, hơn nữa còn còn nhìn tới nhìn lui, coi bản cung là gì vậy? Nữ tử trong câu lan ngõa xá à?
Đến từ Liễu Ngưng, điểm nộ khí +344!
Theo nàng ta tức giận, trong chỗ tối bỗng nhiên một thái giám trung niên một, thần sắc âm lãnh nhìn Tổ An, một thân uy áp cường đại.
Đây chính là vị Lữ công công mà hai tiểu thái giám nhắc tới, vừa rồi hắn đứng trong bóng tối nên mình không phát hiện ra, xem ra ít nhất cũng là Cửu phẩm.