- Chớ suy nghĩ quá nhiều.
Hoàng Hậu liếc hắn một cái.
- Ngươi chỉ cần làm tốt công việc của mình, tận lực bảo hộ Thái Tử, đốc xúc Thái Tử học tập là được, tuyệt đối đừng hồ nháo như hôm nay.
Tổ An thi lễ:
- Vâng.
- Đúng rồi, Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh có thể trường sinh hay không?
Đột nhiên Hoàng Hậu hỏi.
Trong lòng Tổ An run lên, xem ra trước đó nói nhăng nói cuội đều là chướng nhãn pháp, đây mới là mục đích nàng tìm mình:
- Hoàng Thượng đã thông báo thiên hạ, trên đời không có trường sinh.
Hoàng Hậu giống như cười mà không phải cười:
- Ngươi ta đều biết đó là Hoàng Thượng vì an định nhân tâm mới cố ý nói như vậy, cho nên ta mới tự mình hỏi ngươi.
Tổ An đáp:
- Ta đã hiến Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh cho Hoàng Thượng, nếu Hoàng Hậu hiếu kỳ, sao không tìm Hoàng Thượng mà xem?
Nghe hắn nói, thần sắc của Hoàng Hậu có chút hoảng hốt, nàng cũng không phải không hỏi qua Hoàng Đế, đáng tiếc đối phương nói kinh văn là lấy thần niệm tồn trữ, chỉ có thể đọc ba lần, năm đó Mễ công công đọc một lần, Tổ An đọc một lần, Hoàng Thượng đọc một lần, những kinh văn kia sớm đã triệt để tiêu tán, không có cách nào cho nàng xem.
Nàng chỉ nghĩ đối phương là cố ý tìm cớ, nên không còn hỏi thăm, đáng tiếc nàng làm sao biết, “Mũ Tha Thứ” của Tổ An vốn là vật phẩm dùng một lần, sau khi dùng xong sẽ biến thành cái mũ bình thường, thần niệm khắc ở phía trên cũng tiêu tán theo, vì giải thích cái này, Tổ An nghĩ ra ba lần hạn chế, dùng để ứng phó Hoàng Đế, không nghĩ tới còn lừa thêm Hoàng Hậu.
Lữ công công thấy nàng im lặng, liền thay nàng lên tiếng quát nói:
- Hoàng Hậu hỏi ngươi ngươi trả lời là được, ở chỗ này ra sức khước từ, đến cùng là ngươi hỏi Hoàng Hậu, hay Hoàng Hậu hỏi ngươi?
Tổ An âm thầm bĩu môi, liếm chó thật ngưu bức, đáng tiếc ngươi giỏi liếm nữa cũng không chiếm được người ta, ngươi chơi được sao?
- Luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh không có cách nào trường sinh, bằng không Hoàng Thượng không thể buông tha ta.
Hoàng Hậu hơi gật đầu, thực ra nàng cũng suy đoán như vậy:
- Thôi được, ta không hỏi ngươi cái này, hỏi một vấn đề khác, Vi Hoàn đến tột cùng đi nơi nào?
Tổ An giật mình, vội vàng nói:
- Ta không biết nương nương chỉ cái gì? Vi Hoàn là ai, tại sao lại hỏi ta?
Hoàng Hậu lạnh nhạt nói:
- Trước kia Vi công công ở Khôn Ninh Cung phục thị ta mấy năm, rất chiếu cố bản cung, về sau đến bên người Hoàng Thượng, Hoàng Thượng không niệm tình xưa, nhưng bản cung làm không được, nên muốn hỏi cho rõ.
- Ngày xưa Mễ công công mang theo Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh phản bội chạy trốn, một mực không có tin tức, thẳng đến trước đó vài ngày được tình báo, hắn tựa hồ ở Minh Nguyệt Thành, thế là Hoàng Thượng phái Vi Hoàn đi đuổi bắt Mễ công công, đồng thời cầm lại Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, bây giờ Mễ công công và Vi Hoàn đều tung tích không rõ, sau đó Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh lại ở trên người ngươi, không hỏi ngươi thì hỏi ai?
Tổ An cười khổ nói:
- Chẳng lẽ Hoàng Hậu nương nương nghĩ ta giết hắn? Tuy ta đến kinh thành không lâu, nhưng đã nghe không ít người nói Vi công công tu vi cao sâu, chính là Tông Sư, ta làm sao có thể giết được hắn.
- Hiện tại không phủ nhận biết hắn chứ?
Hoàng Hậu hừ một tiếng.
- Tuy tu vi của ngươi không bằng Vi Hoàn, nhưng hoàn toàn có thể thừa dịp hắn và Mễ công công lưỡng bại câu thương xuất thủ ám toán, sau đó lại giết người đoạt bảo.
Tổ An nói:
- Hoàng Hậu đánh giá ta quá cao, hai người bọn họ đều là Tông Sư, coi như lại suy yếu, cũng không phải ta có thể đối phó được, sở dĩ ta có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, là Mễ công công ở trước khi chết cho ta.
Lữ công công ồ một tiếng, hiển nhiên có chút ngoài ý muốn.
Hoàng Hậu cũng không nhịn được hỏi:
- Nghe ý tứ ngươi nói, tựa hồ là Mễ lão đầu giết Vi Hoàn? Nhưng điều này sao có thể, tu vi của Vi Hoàn cao hơn Mễ lão đầu rất nhiều.
Tổ An nói:
- Chẳng lẽ Hoàng Hậu quên Mễ lão đầu tu luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh mấy chục năm, hắn sớm đã xưa đâu bằng nay, chỉ bất quá tu vi của Vi Hoàn thật rất cao, tuy hắn giết được Vi Hoàn, nhưng cũng bị đối phương ở trước khi chết phản kích đồng quy vu tận, bởi vì ta và Mễ lão đầu ở Sở gia hòa thuận, từ trình độ nào đó cũng coi như bạn vong niên, nên trước khi chết hắn mới truyền cho ta.
Hắn nói chuyện chín phần thật một phần giả, thực ra hắn không sợ bọn họ biết sự tình ngày đó, dù sao mình có Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh ai ai cũng rõ, chỉ cần không bại lộ bí mật Mễ lão đầu muốn đoạt xá mình lại thất bại là được.
Thế nhưng sợ cái gì đến cái đó, Lữ công công hừ một tiếng:
- Nói vớ nói vẩn, tính cách của Mễ Liên Anh âm hiểm xảo trá, cho dù trước khi chết cũng sẽ mang Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh vào quan tài, làm cho tất cả mọi người không chiếm được, làm sao có thể thành toàn cho ngươi?
Tổ An nhịn không được cảm thán, quả nhiên chỉ có thái giám mới hiểu thái giám nhất, gia hỏa này có thể tính là tri kỷ của Mễ lão đầu, minh bạch đối phương không có khả năng vĩ đại như vậy.
Hắn đang suy nghĩ làm sao giải thích, bỗng nhiên bên ngoài truyền đến tiếng cảnh báo:
- Có thích khách!
Vừa dứt lời, vô số đạo ô quang trực tiếp xuyên thấu qua cửa sổ, bắn về phía Hoàng Hậu.
Tổ An rất quen thuộc loại ô quang kia, từ Minh Nguyệt Thành đến kinh thành, dọc theo con đường này không ít lần đụng phải, ám sát dùng cung nỏ, tốc độ nhanh hơn cung tiễn bình thường rất nhiều, cơ hồ trong nháy mắt đã bay qua hơn phân nửa gian nhà.
Lữ công công một mực trốn ở chỗ tối di động, trực tiếp che ở trước mặt bức rèm, tay áo chuyển một cái, những mũi tên lực lượng đủ để đánh vỡ bia đá kia bị hắn xoắn đến vỡ nát.