Nhìn ra được những người này đều huấn luyện qua, bất quá được đưa vào cung làm nô bộc, đã định trước tư chất không cao, tuy bọn họ có tu vi, nhưng ở đâu là đối thủ của thích khách như lang như hổ.
Rất nhanh, không ít người kêu thảm ngã ở trong vũng máu.
Hoàng Hậu nhíu mày, rốt cục động, bàn tay như bạch ngọc duỗi ra, động tác rõ ràng rất chậm, nhưng thích khách ở đối diện hoàn toàn không tránh thoát, trơ mắt nhìn bàn tay ôn nhu kia đặt ở trên đỉnh đầu của mình.
Ngày bình thường hắn rất thích đi Câu Lan Ngõa Xá, hưởng thụ tay nhỏ non mềm của những cô nương kia phục thị, bàn tay này còn mỹ lệ hơn tất cả bàn tay hắn gặp qua, trắng nõn, non mềm... nếu ở trong thanh lâu gặp phải bàn tay như vậy, chỉ sợ hắn sẽ thoải mái ngây ngất.
Hiện tại cũng ngây ngất, hắn cảm giác cả người mình rất nhẹ rất nhẹ, sau đó thì... không có sau đó.
Tất cả mọi người trợn mắt hốc mồm nhìn một màn này, ngay cả Tổ An cũng không nhịn được ghé mắt, tuy ngờ tới Hoàng Hậu rất mạnh, nhưng không khỏi quá mạnh rồi?
Ngay sau đó bàn tay như bạch ngọc kia lại động, trực tiếp nhấn tới trước ngực một thích khách khác, thích khách kia rất muốn tránh, nhưng phát hiện không khí xung quanh tựa hồ biến thành vách tường kiên cố, hắn căn bản không động được, chỉ có thể tuyệt vọng nhìn bàn tay kia ấn tới.
Ai biết thời điểm sắp ấn đến, bàn tay trắng nõn kia lại ngừng, sau đó Hoàng Hậu phun ra một ngụm máu tươi.
Tổ An:
- ? ? ?
Thích khách trở về từ cõi chết kia cuồng hỉ:
- Trước kia nàng tẩu hỏa nhập ma, thương thế không có cách nào khôi phục, mọi người lên.
Vừa nói vừa huy quyền nghênh đón, bàn tay trắng nõn bị chấn co rụt lại, mấy thích khách khác vốn không thể động ào ào khua đao kiếm chém tới.
Hoàng Hậu cắn răng, nếu không phải nàng có thương tích trong người, sao sẽ để những thích khách này lớn lối như thế.
Nàng vội vàng đưa tay ứng đối, tuy công lực rất khó vận chuyển, nhưng nhãn lực còn đó, hiểm hiểm tránh đi sát chiêu của mấy thích khách.
Nhưng quyền ở sau lưng lại không tránh khỏi, quyền kia nổi lên quang mang màu vàng nâu, võ giả Thổ hệ, mượn nhờ lực lượng đại địa, xuất quyền nặng như vạn cân.
Một quyền kia đánh vào sau lưng nàng, nàng lại phun ra một ngụm máu tươi, bay ra bên ngoài.
Nàng muốn mượn lực lượng của đối phương, thuận thế đi ra bên ngoài, bên ngoài có Lữ công công, còn có thị vệ của Khôn Ninh Cung, làm sao cũng tốt hơn thái giám và cung nữ ở nơi này.
Đáng tiếc nàng đánh giá thấp thương thế trong cơ thể mình.
Mới bay một nửa, nguyên khí trong cơ thể nàng suy kiệt, sau đó cả người từ không trung ngã xuống, trực tiếp ngã lên người Tổ An.
Tổ An vô ý thức tiếp được:
- ? ? ?
Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người trong điện đều sững sờ.
Tiểu Quế Tử tránh ở một bên run lẩy bẩy:
- ...
Tiểu Trác Tử:
- ...
Gia hỏa này lá gan thật lớn, cũng dám ôm Hoàng Hậu, khắp thiên hạ chỉ có Hoàng Thượng mới ôm, ngươi cũng dám đụng?
Bọn họ đều có chút hối hận vì trước đó thu Đông Châu của Tổ An, cũng không biết sau khi sự việc xảy ra, có thể bởi vì tầng quan hệ này mà bị liên luỵ hay không.
Bọn họ dùng ánh mắt thương hại nhìn Tổ An, nếu gia hỏa này may mắn không chết, hơn phân nửa cũng sẽ trở thành đồng sự của bọn họ, đến thời điểm nên gọi là Tiểu Tổ Tử hay Tiểu An Tử đây?
Tổ An cũng ngây ra, hắn vốn dự định ở bên cạnh đánh đấm giả bộ cho có khí thế, nhìn Hoàng Hậu đại sát tứ phương trang bức, mình ở một bên cổ vũ là được.
Ai biết thoáng qua phong vân đột biến, Hoàng Hậu vừa rồi còn ngưu bức hống hống đột nhiên không được, sau đó tình thế nghịch chuyển.
Còn có Hoàng Hậu ngươi, chạy thì chạy, chạy đến chỗ ta làm gì?
Hơn nữa còn chạy đến trong ngực ta, ân, thân thể mềm đến không tưởng nổi, cái mông quả nhiên rất vểnh, ngực co giãn mềm mại... Ách, đây không phải trọng điểm, trọng điểm là ôm Hoàng Hậu có tính tiếp xúc da thịt hay không?
Hoàng Đế chịu được không? Đám Ngự Sử Đài có thể vạch tội hay không?
Đến thời điểm xử phạt đến cùng là chém đầu hay kéo tới Kính Sự Phòng thiến?
Hắn vô ý thức kẹp hai chân, sớm biết như vậy, vừa rồi trực tiếp nhìn nàng rơi ở trên mặt đất.
Vừa xử lý xong sự tình Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, sao nhanh như vậy lại chọc tới Hoàng Đế, có nên tìm cơ hội tới miếu thành hoàng đốt nhang hay không.
Bất quá Hoàng Đế đội Mũ Tha Thứ, hẳn không đến mức đối với ta như vậy...
Cơ hồ là trong một giây, hắn đã nghĩ đến vô số hình ảnh khủng bố.
Hoàng Hậu cũng không nghĩ tới mình sẽ rớt xuống trong ngực một nam nhân, khuôn mặt đỏ bừng, không biết là thẹn thùng hay vì thương thế, có điều nàng dù sao cũng là nữ nhân thành thục, không phải những thiếu nữ không rành thế sự kia, lập tức khôi phục thanh tỉnh, vội vàng nhắc nhở:
- Thất thần làm gì, thích khách đánh tới!
Tổ An như ở trong mộng mới tỉnh, đừng nói mấy thích khách vừa rồi truy giết Hoàng Hậu, ngay cả hai thích khách mình ngăn cản cũng huy kiếm đâm tới.
Hắn nhức cả trứng, thậm chí cân nhắc ném Hoàng Hậu ra cho bọn hắn chém.
Nhưng làm như vậy sau đó mình khẳng định sẽ chết chắc, cứu Hoàng Hậu có lẽ còn đường sống.
Ta chỉ muốn an phận, lại khó như vậy sao?
Hắn đậu đen rau muống xong, cũng chỉ có thể mang theo Hoàng Hậu chạy, những thích khách này đều là cao thủ, trong ngực mình còn ôm một người, hai cánh tay đều bận, còn đánh như thế nào?
Hoàng Hậu vốn định mở miệng chỉ điểm, trợ giúp hắn tránh né công kích của những người kia, dù sao tuy nàng thụ thương, nhưng nhãn lực còn đó, đáng tiếc còn chưa kịp mở miệng, đã thấy thân hình Tổ An vặn vẹo, lưu lại mấy tàn ảnh, thoải mái tránh né sát chiêu từ bốn phương tám hướng.