Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1107 - Chương 1107: Thiên Hạ Kỳ Nam Tử (2)

Chương 1107: Thiên hạ kỳ nam tử (2) Chương 1107: Thiên hạ kỳ nam tử (2)

Thân pháp này... Tựa hồ là Quỳ Hoa Huyễn Ảnh của Mễ Liên Anh?

Không đúng, tuy tương tự, nhưng thân pháp này cao hơn Mễ Liên Anh rất nhiều.

Nàng đang suy tư, bỗng nhiên nhìn thấy đối phương muốn chạy bên ngoài, vội vàng nói:

- Đừng đi ra ngoài?

Tổ An dừng lại, vẻ mặt nghi hoặc nhìn nàng:

- ? ? ?

Hoàng Hậu hơi đỏ mặt, nhỏ giọng nói:

- Ngươi công nhiên ôm ta xuất hiện ở trước mặt mọi người, sau khi sự việc xảy ra, ta muốn bảo vệ ngươi cũng không được.

Tổ An tỉnh ngộ lại, trước mắt mà nói chỉ có vài người thấy một màn này, chỉ cần Hoàng Hậu không truy cứu, tự nhiên là đại sự hóa không.

Nhưng nếu xuất hiện ở bên ngoài, vô số ánh mắt nhìn thấy, muốn giấu cũng không giấu được, khi đó coi như Hoàng Hậu thậm chí Hoàng Đế không ngại, một đống lớn quan Ngự Sử, còn có thiên hạ đồn đãi đều sẽ không bỏ qua hắn, dưới tình huống đó, Hoàng Đế Hoàng Hậu chỉ có thể giết hắn.

Tổ An cảm thấy cổ phát lạnh, vội vàng lui về sau, tránh ở phía sau cửa sổ, bảo đảm sẽ không bị người ngoài nhìn thấy.

Có điều hắn lập tức tỉnh ngộ lại:

- Vậy ngươi xuống không phải được sao?

Nói xong muốn đẩy nàng ra, ai biết Hoàng Hậu vội vàng ôm lấy tay hắn, làm tay hắn tỳ mạnh lên bộ ngực căng tròn mềm mại kia:

- Không muốn, hiện tại trong cơ thể ta thương thế phản phệ, không có cách nào tự mình động.

Tổ An:

- ...

Tỷ tỷ ngươi đây không phải hố ta sao?

A, sao trên cánh tay mềm mại như vậy?

Ánh mắt của hắn nhnhịn không được nhìn xuống, thần sắc càng thêm ngưng trọng:

- Được rồi, nếu ta là Hoàng Đế, khẳng định cũng rất khó nguôi giận, sao mà co giãn thế không biết.

Lúc này mấy thích khách kia đã vây quanh lần nữa.

Trong lòng Tổ An ứa ra tà hỏa, đều là bọn gia hỏa này hại, trong lúc vô thức bàn tay hơi siết!

- Uhm!

Hoàng Hậu đỏ mặt rên lên một tiếng, cũng không biết là do thương thế, hay vì cái gì khác.

Hắn giật mình, vội vàng nới tay, quát:

- Cút đi!

Trực tiếp triệu hồi ra Tuyết Hoàng, một cỗ băng sương tứ tán, mấy thích khách xông lại đôi mắt trợn lớn, thân hình dần dần chậm lại, cuối cùng đứng tại nguyên chỗ.

Một cỗ băng sương mắt trần có thể thấy dần dần bao trùm y phục, cuối cùng hoàn toàn hóa thành tượng băng.

Nơi xa, Tiểu Quế Tử và Tiểu Trác Tử trợn mắt, gia hỏa này lợi hại như vậy? Thật là người đút lót bọn hắn, đồng thời xưng huynh gọi đệ kia.

Ánh mắt của Hoàng Hậu cũng căng thẳng, vừa rồi nàng nhìn thấy thân pháp của Tổ An quỷ dị, lại thêm biết hắn học Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh, đoán được tu vi của hắn không tệ, nhưng không ngờ tới sẽ mạnh đến nước này?

Vậy mà trực tiếp miểu sát mấy thích khách?

Chiêu này là chiêu gì? Có chút giống Tuyết Hoa Thần Kiếm của Sở gia.

Đây chính là nguyên nhân Tổ An cố ý dùng chiêu này, rất nhiều át chủ bài hắn không muốn bại lộ, nhưng Tuyết Hoàng xác thực rất giống Tuyết Hoa Thần Kiếm, như vậy cũng không sợ người hoài nghi.

Nhưng lúc này Hoàng Hậu lại suy nghĩ chuyện khác, gia hỏa này rõ ràng lợi hại như vậy, vừa rồi lại giả vờ bị hai tên thích khách làm cho hiểm tượng hoàn sinh, bản cung bị dẫn động thương thế xém chút chết, hắn lại ở một bên mò cá?

Đến từ Liễu Ngưng, điểm nộ khí +55+55+55...

Nhìn thấy hệ thống thu được điểm nộ khí, Tổ An xém chút ném nữ nhân này ra, giận cọng lông, ta cứu ngươi ngươi còn bốc hỏa với ta?

May mắn điểm nộ khí không tính quá nhiều, chứng minh còn có thể vãn hồi.

Hắn ho nhẹ một tiếng:

- Hoàng Hậu, bây giờ đi đâu đây?

Hoàng Hậu cắn môi:

- Dìu ta đến nội thất.

- Được.

Đã không thể đi ra ngoài, vậy đến bên trong an trí nàng trước lại nói.

Thời điểm đi ngang qua Tiểu Quế Tử và Tiểu Trác Tử, Hoàng Hậu nhíu mày.

Tổ An biết nàng động sát cơ, tuy tính cách nàng ôn nhu, nhưng thân ở vị trí Hoàng Hậu này, rất nhiều chuyện cũng thân bất do kỷ.

Hắn thở dài một hơi, nói:

- Vừa rồi thời điểm hai vị công công mang ta tới, thái độ rất tốt.

Hắn không có nói đối phương là bằng hữu gì, nội thị và ngoại thần kết giao là đại kị của hoàng cung, nói như vậy ngược lại sẽ hại bọn họ.

Cho nên mịt mờ biểu đạt thái độ là được.

Hoàng Hậu tự nhiên minh bạch hắn cầu tình, vừa được hắn cứu, chút mặt mũi này tự nhiên phải cho, nàng lạnh lùng nhìn hai tiểu thái giám kia:

- Sự tình hôm nay, nếu bản cung nghe được nửa chữ nói bóng nói gió, cả nhà các ngươi đều không sống được.

- Nô tài không dám, nô tài không dám.

Hai tiểu thái giám dập đầu như giã tỏi, toàn thân run càng lợi hại.

Lúc này Hoàng Hậu mới hài lòng gật đầu:

- Vừa rồi thái giám phục thị bên người bản cung bị thích khách giết chết, về sau các ngươi theo bản cung đi.

Tiểu Quế Tử và Tiểu Trác Tử đầu tiên là sững sờ, sau đó cuồng hỉ:

- Đa tạ Hoàng Hậu nương nương.

Bọn họ vốn chỉ là hai tiểu thái giám địa vị thấp nhất của Khôn Ninh Cung mà thôi, bây giờ thành thái giám bên cạnh Hoàng Hậu, có thể nói một bước lên trời, trước đó nghĩ cũng không dám nghĩ.

Bọn họ cảm kích nhìn bóng lưng của Tổ An, hai người tự nhiên rõ ràng, hôm nay mình trở về từ cõi chết, còn được ân sủng như vậy, đều là nhờ nam tử kia.

Mọi người vốn chỉ gặp mặt một lần, không nghĩ tới hắn nghĩa khí như vậy.

Quả nhiên không hổ là nam nhân ngay cả Hoàng Hậu cũng dám ôm, thiên hạ kỳ nam tử a. Về sau đi theo hắn lăn lộn, khẳng định không thiệt thòi.

Tổ An cũng không biết hai tiểu thái giám kia đã kính hắn như thiên thần, hắn ôm Hoàng Hậu vào trong phòng, bên trong hương thơm thấm vào ruột gan, khiến người ta ngọt đến trong xương.

Hoàng Hậu chỉ giường phượng:

- Ôm ta lên giường.

Tổ An:

- ? ? ?

Nhìn thấy Tổ An sững sờ, Hoàng Hậu rốt cục tỉnh ngộ lại, trên gương mặt nhu hòa đỏ ửng:

- Nghĩ gì thế, hiện tại thương thế của ta bạo phát, không có cách nào ngồi, chỉ có thể nằm trên giường!

Bình Luận (0)
Comment