Rất nhanh thích khách áo đen kia hiểm tượng hoàn sinh, bị đánh trúng đầu vai, không khỏi rên lên một tiếng.
- A…
Tiếng hừ này có chút quen tai, hơn nữa vừa rồi ở trong tẩm cung Hoàng Hậu là thanh âm nam tử, hiện tại sao biến thành nữ nhân rồi.
Hai đại nội thị vệ cũng không có bởi vì đối phương là nữ mà lưu thủ, xuất thủ càng không chút lưu tình.
Lúc này cô gái áo đen kia không thể lưu thủ, lòng bàn tay giương lên, vô số dây leo quấn tới.
- Mộc hệ?
Hai đại nội thị vệ không bối rối chút nào, nhanh nhẹn thi triển hỏa diễm.
Vốn tu vi của nữ tử áo đen cao hơn hai người, đánh nhau sẽ không đến mức chật vật như vậy, đáng tiếc lại đụng phải hai Hỏa hệ, bị thuộc tính tương khắc kịch liệt.
- A!
Nữ tử lại kinh hô, trên người đã bị chém một đao, tuy nàng né tránh nhanh, nhưng vẫn lưu lại một vết máu.
Tổ An làm sao còn nhận không ra, trực tiếp xông lên:
- Hai thị vệ đại ca, ta đến giúp bọn ngươi!
Hai đại nội thị vệ chú ý tới quan phục trên người Tổ An, lại thêm vừa rồi là hắn đang theo đuổi thích khách này, nên không có phòng bị:
- Ngươi ở bên cạnh lược trận là được, phòng bị hắn đào thoát, tới ngược lại ảnh hưởng chúng ta hợp kích.
- Tốt!
Tổ An đáp ứng, nhưng thân hình lại phóng về phía hai người.
- Ngươi làm gì?
Thân là đại nội thị vệ, tính cảnh giác cực cao, hai người lập tức cảm giác được dị thường, vội vàng vung đao phòng thủ.
Đáng tiếc nguyên khí trên đao như rơi vào một cái hắc động, đều bị hút sạch.
Hai người đâu ngờ tới tình huống này, cảm giác mất đi trọng lượng để bọn hắn xém chút phun máu.
Tổ An thừa dịp bọn họ thất thần, một người một chỉ, trực tiếp thu tính mạng của bọn họ.
Tuy hắn không phải người hiếu sát, nhưng thời điểm người thân rơi vào nguy cơ sẽ không lòng dạ đàn bà.
Xử lý xong hai người, Tổ An quay đầu nhìn thiếu nữ mặc áo đen:
- Tuyết nhi, thương thế sao rồi.
- Hừ, rốt cục nhận ra ta?
Thiếu nữ mặc áo đen kéo khăn che mặt xuống, lộ ra khuôn mặt mềm mại, không phải Kiều Tuyết Doanh thì là ai.
- Vừa rồi nhìn bóng dáng đã cảm thấy quen mắt, chỉ là ngươi cố ý dùng giọng nam, ta mới không dám xác định.
Tổ An vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, không nghĩ tới ở chỗ này đụng phải nàng.
Kiều Tuyết Doanh lấy xuống một mảnh ngọc nhỏ:
- U Ảnh Lâu xuất phẩm, có thể ở trình độ nhất định cải biến thanh âm, dùng để bảo hộ thân phận chân thật.
Giải thích xong lại hừ một tiếng:
- Ai bảo ngươi và vị Hoàng Hậu kia ở nơi đó làm bừa, tự nhiên không nhận ra ta.
- Đó là hiểu lầm...
Tổ An nhất thời đổ mồ hôi, ai biết trùng hợp như vậy, ăn vụng bị thê tử ở nhà trông thấy, đang muốn giải thích, lại nghe xung quanh truyền đến tiếng bước chân ồn ào, hiển nhiên có thị vệ lao tới bên này.
- Thích khách ở bên kia!
Hiển nhiên đã có người nhìn thấy bọn họ.
Kiều Tuyết Doanh biến sắc, thật bị vây ở trong cung, nàng là hẳn phải chết không nghi ngờ, nói không chừng còn sẽ làm hại Tổ An.
- Đi theo ta!
Tổ An lập tức kéo nàng tay chui vào đường mòn ở bên cạnh.
Bị hắn nắm tay, tâm Kiều Tuyết Doanh vốn hỗn loạn dần dần an định lại, có hắn bồi bạn, coi như lại nguy hiểm cũng không quan trọng.
Nàng đã hạ quyết tâm, nếu quả thật trốn không thoát, phải nghĩ biện pháp phủ nhận quan hệ với hắn, miễn cho liên lụy hắn.
Nàng đang nghĩ, đã bị lôi kéo lượn quanh ở trong các con đường phức tạp, không khỏi có chút giật mình:
- A Tổ, sao ngươi quen đường như vậy?
- Ngươi quên ta cũng là quan viên trong hoàng cung sao?
Tổ An cười cười, không bao lâu đã kéo nàng đến một biệt viện.
Nhìn thấy hắn tiện tay mở cửa, ánh mắt Kiều Tuyết Doanh lấp lánh ánh sao, người mình yêu càng ngày càng lợi hại.
Tổ An tiện tay đóng cửa phòng lại, sau đó nhanh chóng lấy ra một bộ quần áo:
- Ngươi mặc cái này, còn có mặt nạ.
Nhìn hoa văn đặc biệt trên quần áo, Kiều Tuyết Doanh giật mình:
- Phục sức của Tú Y Sứ Giả!
Tổ An cười nói:
- Trước đó ta đã nói, nhanh quên như vậy?
Chế phục của hắn hiển nhiên không chỉ một bộ, mặc dù Kiều Tuyết Doanh dùng thì hơi lớn chút, nhưng hơi xử lý vấn đề không lớn, hiện tại toàn bộ lực lượng phòng vệ của hoàng cung bị đều động, muốn xuất cung khó như lên trời, nhưng nếu như nàng giả trang thành Tú Y Sứ Giả, thì sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Kiều Tuyết Doanh le lưỡi:
- Sự tình quá nhiều, trong lúc nhất thời quên.
Nàng cầm quần áo lên, bỗng nhiên sắc mặt đỏ bừng:
- Ngươi xoay người sang chỗ khác.
Tổ An nhịn không được cười lên:
- Chúng ta đã là lão phu thê, còn xấu hổ cái gì.
- Ai lão phu thê với ngươi.
Kiều Tuyết Doanh hừ một tiếng, cuối cùng vẫn là da mặt mỏng, cầm y phục chạy đến sau tấm bình phong thay.
Tổ An cách bình phong hỏi:
- Sao các ngươi lại vào cung ám sát Hoàng Hậu? Việc này nguy hiểm như thế nào ngươi không biết sao?
Hắn thấy, đây quả thực là hành vi chịu chết, có lẽ ngay từ đầu bọn họ đánh hoàng cung trở tay không kịp, nhưng chờ lực lượng phòng vệ của hoàng cung kịp phản ứng, những thích khách này hẳn phải chết không nghi ngờ.
- Đây là nhiệm vụ của U Ảnh Lâu, đối phương trả thù lao rất phong phú, mà tín điều của U Ảnh Lâu chính là có đầy đủ tiền thì ngay cả Thiên Vương lão tử cũng dám giết.
Kiều Tuyết Doanh giải thích.
- Trước đó đã nói, ta phải vì U Ảnh Lâu làm một chuyện cuối cùng chính là cái này, mới đầu ta không biết nhiệm vụ lần này là cái gì, sau khi có người dẫn bọn ta tiến cung ta mới phản ứng được, đáng tiếc khi đó hối hận đã không kịp, chỉ có thể kiên trì lao lên, như vậy khả năng còn có một đường sinh cơ. Ai nghĩ đến lại nhìn thấy ngươi và Hoàng Hậu kia ở nơi đó làm loạn, hừ hừ!