Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1119 - Chương 1119: Người Biết Chuyện Duy Nhất (2)

Chương 1119: Người biết chuyện duy nhất (2) Chương 1119: Người biết chuyện duy nhất (2)

Oanh… vòi rồng và bàn tay nhỏ yếu va chạm, không chỉ không có xoắn thành mảnh vỡ, ngược lại bị đối phương đánh xơ xác.

Kình lực tứ tán để toàn bộ Đông Cung lắc lắc, các thích khách và thị vệ đang chém giết ào ào ngã nhào trên đất.

Lực lượng một kích, khủng bố như vậy!

Nữ tử nở nụ cười xinh đẹp:

- Tu vi của ngươi vốn kém ta, còn muốn phân tâm bảo vệ Thái Tử và Thái Tử Phi, thì càng không phải đối thủ của ta.

Thạch Miêu vừa điều tức khí huyết dời sông lấp biển trong cơ thể, vừa đáp:

- Có đánh thắng hay không, cũng cần đánh qua mới biết được, các hạ là dùng miệng đánh nhau sao?

Ánh mắt nữ tử phát lạnh:

- Tự tìm cái chết!

Sau đó xuất thủ càng sắc bén, chiêu chiêu nhằm vào yếu hại.

Thạch Miêu mộng bức, ta thuận miệng nói một chút mà thôi, ngươi tức giận như vậy làm gì?

Hắn cũng không kịp suy tư nữa, chỉ có thể vội vàng ra chiêu phòng thủ.

Chỉ có Tổ An xém chút cười ra tiếng, người ta là Ma giáo giáo chủ, thường ngày tiếp xúc đều là lão tài xế, một nữ tử dùng miệng đánh nhau rất dễ dàng liên tưởng đến một số chuyện nào đó, nữ tử kia hơn phân nửa nghĩ Thạch Miêu đùa giỡn mình, nhưng hắn biết Thạch Miêu không có ý này.

- Đánh đánh đánh, tốt nhất diệt luôn Thạch Miêu.

Trong lòng Tổ An e sợ cho thiên hạ không loạn, Thạch Côn chết có chút liên quan với hắn, lo lắng Thạch gia không dám trả thù Thái Tử Phi, sẽ tới tìm hắn, cho nên tốt nhất là Thạch Miêu chết, như vậy mình sẽ an toàn rất nhiều.

Đáng tiếc đúng lúc này, một làn gió thơm phất qua, Thái Tử Phi đã dẫn theo Thái Tử đi tới bên cạnh hắn, đôi mắt giống như xin giúp đỡ nhìn hắn:

- Kim bài đại nhân, an nguy của ta và Thái Tử dựa vào ngươi.

Tuy Thạch Miêu mạnh miệng, nhưng vừa rồi ở sau lưng hắn có thể rõ ràng cảm giác được toàn thân hắn đang run rẩy, hơn nữa trên áo bào còn dính máu, hiển nhiên là đã thụ thương.

Thái Tử Phi là người thông minh, nàng rõ ràng mình lưu ở sau lưng Thạch Miêu sẽ rất nguy hiểm, nói không chừng hắn hơi thất thần, nữ thích khách kia sẽ thuận tay giết hai người, cho nên quả quyết rời đi, như vậy Thạch Miêu không cần phân tâm bảo vệ bọn hắn, còn có thể chống đỡ lâu một chút, mà hiện tại bọn họ cần nhất chính là thời gian.

Còn rời Thạch Miêu che chở nên chạy đi đâu, xung quanh khắp nơi đều là thích khách, vốn chỗ Thái Tử Thiếu Phó là tốt nhất, tu vi của hắn cao, lại trung thành tuyệt đối với Thái Tử, đáng tiếc bên cạnh hắn có rất nhiều thích khách vây công, mình mang Thái Tử đi qua hoàn toàn là thêm phiền.

Như vậy lựa chọn còn lại duy nhất là Kim bài sứ giả, vừa rồi đối phương biểu hiện ra lực chiến đấu cực kỳ cường đại, mặc dù sau đó bị phi kiếm của nữ tử làm cho chật vật, nhưng kia dù sao cũng là Tông Sư toàn lực công kích, hắn có thể né tránh đã rất khó lường.

Bây giờ nữ thích khách lợi hại nhất bị Thạch Miêu ngăn chặn, những người còn lại hẳn không ai là đối thủ của Kim bài sứ giả.

Thái Tử Phi vừa nói xong, cảm giác toàn thân không còn chút sức lực nào, trọng tâm bất ổn, không tự chủ được rơi vào trong ngực Tổ An.

Tổ An:

- ? ? ?

Làm cái gì vậy hả, ta đang định đi, kết quả ngươi lại chạy đến chỗ ta hút cừu hận?

Mấu chốt là ngươi ngã vào trong ngực ta làm gì, xin tự trọng!

Vừa rồi hắn trải qua sự tình máu chó cứu Hoàng Hậu, cũng bởi vì trong lúc vô tình ôm một chút, dẫn đến không chỉ không có công lao, ngược lại còn kết thù.

Thái Tử thấy thế hai mắt tỏa sáng, cũng giang hai tay nhào về phía Tổ An:

- Ta cũng muốn ôm một cái, ta cũng muốn ôm một cái.

Tổ An:

- ...

Tổ An không còn gì để nói, Thái Tử Phi tốt xấu gì cũng là đại mỹ nữ, thân thể vừa mềm vừa thơm, có thể “miễn cưỡng” ôm một chút.

Thái Tử ngươi mập giống như heo, trên quần áo còn dính đầy mỡ và vết bẩn, con mẹ nó ai muốn ôm ngươi, tự mình không biết liêm sỉ sao?

Hắn bất động thanh sắc ôm lấy vòng eo mềm mại của Thái Tử Phi di chuyển, sau đó một cỗ nhu lực đẩy Thái Tử ra, đương nhiên trên miệng lại nghĩa chính ngôn từ:

- Thái Tử điện hạ, ta còn phải đối địch, nếu ôm ngươi, sẽ không có tay đối phó những thích khách kia.

Thái Tử chu miệng, chỉ vào Thái Tử Phi ở trong ngực hắn nói:

- Vậy ngươi ném nàng qua một bên, ôm ta không phải được sao?

Tổ An:

- ? ? ?

Thật sự là logic của quỷ tài, trong lúc nhất thời để hắn tìm không thấy lý do phản bác.

Bất quá trọng điểm ngươi chú ý không phải là ta ôm lão bà của ngươi sao? Vì sao ngươi không ăn dấm?

Lúc này có tiếng hừ nhẹ vang lên, Thu Hồng Lệ đã cầm kiếm giết tới, kiếm của nàng không có phóng tới Tổ An, mà nhằm về phía Thái Tử Phi.

Tổ An vừa chống đỡ, vừa dùng nguyên khí truyền âm:

- Hồng Lệ, ngươi làm sao vậy.

- Không có gì, ta đánh hồ ly tinh, đất bằng cũng có thể ngã xuống, coi chúng ta là ngu ngốc sao?

Thu Hồng Lệ càng nói càng khó chịu, trước kia ở Thần Tiên Cư xem không ít tú bà bồi dưỡng cô nương làm sao bất động thanh sắc câu dẫn nam nhân, đây chính là một kỹ xảo trong đó.

Lúc đó nàng còn khinh thường, nhưng không nghĩ đến cũng có ngày bị nữ nhân dùng ở trên người tình lang... Khụ khụ, dùng ở trên người bằng hữu của mình.

Tổ An cười khổ nói:

- Người ta đường đường Thái Tử Phi, sao có thể thông đồng ta được, hiển nhiên là bởi vì kiệt lực.

- Hừ, những thủ đoạn mê hoặc này chỉ có thể lừa đám xú nam nhân các ngươi, nữ nhân mới hiểu nữ nhân.

Thu Hồng Lệ hừ một tiếng, thế công trong tay càng vội vàng.

Tổ An:

- ...

Hắn chỉ có thể vô ý thức chống đỡ, vừa lo lắng Thu Hồng Lệ làm bị thương Thái Tử Phi, vừa lo lắng mình không chú ý làm bị thương Thu Hồng Lệ, quả nhiên là bó tay toàn tập.

Bình Luận (0)
Comment