Những thích khách khác cũng kịp phản ứng, lo lắng Thánh Nữ của mình xảy ra chuyện, ào ào nhào tới.
Bây giờ đến phiên Thu Hồng Lệ xoắn xuýt, vừa lo lắng không cẩn thận thương tổn Tổ An, vừa không thể lộ dấu vết khiến người ta hoài nghi.
Lúc này Thái Tử Phi dần dần thanh tỉnh, nàng cũng chỉ là trong nháy mắt đó thoát lực, hiện tại lấy lại tinh thần, phát hiện mình lại rúc vào trong ngực một Kim bài Tú Y Sứ Giả, không khỏi xấu hổ.
Từ nhỏ đến lớn, nàng xuất thân danh môn, lúc nào bị nam nhân chạm qua như vậy, đừng nói ôm, ngay cả tay cũng chưa nắm qua.
Cho dù là gả cho Thái Tử, trong nội tâm nàng một mực không quá dễ, lại thêm Thái Tử vốn ngu dại, cho nên nàng cũng không để Thái Tử chạm mình, kết quả bây giờ lại tiện nghi một thị vệ?
Ở trong mắt nàng, Tú Y Sứ Giả cũng chỉ là hoàng cung thị vệ mà thôi, nhiều lắm là thị vệ cao cấp.
Nàng vốn muốn tránh thoát, trước mắt bao người ôm như vậy sẽ tổn hại danh dự của mình, có điều nàng lập tức chú ý tới tình hình giữa sân, người xung quanh đang vây công Kim bài sứ giả, nếu nàng đột nhiên dị động, rất có thể sẽ làm đối phương lộ ra sơ hở để địch nhân thừa lúc.
Nàng cố nén xúc động đẩy đối phương ra, yên lặng quan sát những thích khách ở xung quanh công kích, có điều rất nhanh tâm nàng loạn.
Bởi vì nàng cảm nhận được bàn tay ôm mình kia thật hữu lực, hơn nữa nhiệt lực phía trên thông qua quần áo hơi mỏng, trực tiếp xâm nhập vào trong cơ thể, phảng phất như có một cỗ kình lực vô hình phát tán, dần dần kích thích tiếng lòng của nàng.
Bộ ngực mềm mại thì ép sát vào lồng ngực vững chải, bởi vì phải liên tục di chuyển xê dịch, hạ thân của nàng không ngừng cọ xát vào chân đối phương, để tâm thần thiếu nữ run rẩy, trong hoa tâm ngứa ngáy khó chịu, như có thứ gì đó đang chảy ra.
Nàng vô ý thức ngửa đầu nhìn nam tử ôm nàng, dù đối phương mang theo mặt nạ dữ tợn mà uy nghiêm, nhưng cặp mắt kia thanh tịnh sáng ngời, thật dễ nhìn.
Đặc biệt là ánh mắt chuyên chú lúc hắn đối địch, trong lúc phất tay tiêu trừ công kích từ bốn phương tám hướng đánh tới, thật đẹp trai...
Thiếu nữ nào chẳng mộng mơ?
Từng có lúc, nàng cũng ở trong khuê phòng xem ngôn tình, xem đến chỗ ngứa ngáy còn thẹn thùng trốn vào ổ chăn, nhưng từ khi thành Thái Tử Phi, tưởng tượng ở thuở thiếu thời đều vỡ tan, nàng rốt cuộc không xem ngôn tình nữa.
Cái này không phải là hình ảnh mình thường tưởng tượng sao, nam nhân của mình bảo hộ lấy nàng, dù đối địch khắp thiên hạ cũng không chùn bước!
Nếu Thái Tử có thể giống hắn thì tốt bao nhiêu...
Nàng vô ý thức nhìn về phía Thái Tử, thấy khuôn mặt mập mạp sắp bị thịt che cả mắt, trong nội tâm nàng không khỏi thăm thẳm thở dài.
Càng làm cho nàng tức giận là, Thái Tử nhìn thấy nam nhân khác ôm lão bà của mình, không chỉ có không tức giận, còn ở chỗ đó vỗ tay bảo hay.
Mặc dù biết hắn khen công phu của Kim bài sứ giả hay, nhưng trong lòng Thái Tử Phi vẫn rét lạnh, Thái Tử làm sao có thể không tim không phổi như thế.
Thực ra nàng cũng không yêu cầu xa vời chồng mình sẽ thành anh hùng đỉnh thiên lập địa, nhưng tốt xấu gì cũng như người bình thường, so sánh mà nói, Kim bài Tú Y Sứ Giả ôm mình kia càng làm cho nàng cảm thấy an toàn.
Ngày bình thường nàng cũng không có mềm yếu như thế, nhưng hôm nay phát sinh quá nhiều chuyện, hơn nữa về sau trải qua luân phiên đại chiến, ngay cả nàng cũng cảm nhận được tử vong tới gần, thời điểm người đụng phải đại nguy cơ, nhịp tim nhảy lên kịch liệt, cả người bộc phát ra tiềm lực vô tận.
Thế nhưng sau đó, cả người sẽ suy yếu và mỏi mệt, hiện tại nàng đang ở vào loại tình huống này.
- Thật không biết xấu hổ!
Lúc này bên cạnh truyền tới tiếng giận quát, nàng chú ý tới một thích khách ánh mắt đang sáng rực nhìn mình.
Thái Tử Phi kịp phản ứng, bộ dáng bây giờ khẳng định rất mất mặt, ngay cả thích khách cũng nhìn không được, rơi xuống trong mắt người khác, về sau mình còn làm sao gặp người?
Nàng cũng không lo được nhiều như vậy, thấy nam nhân ôm mình vừa đánh lui một thích khách, nàng liền giãy giụa từ trong ngực đối phương đi ra, nhanh chóng đi tới bên người trượng phu, trái tim phanh phanh nhảy lên, khuôn mặt ửng đỏ, hạ thân không biết vì sao lại ngứa ngáy khó chịu.
Thái Tử hiếu kỳ hỏi:
- Linh Lung, sao mặt ngươi đỏ như vậy, sinh bệnh sao? Có cần ta tìm Thái Y khám cho ngươi không?
- Im miệng!
Thái Tử Phi tức giận nói.
- A...
Trên mặt Thái Tử tràn ngập ủy khuất, có điều hắn xưa nay sợ vợ, nên không dám phản bác cái gì.
Lúc này công kích trong tay Thu Hồng Lệ càng ngày càng tàn nhẫn, thở phì phò truyền âm nói:
- Khó trách ngươi muốn ngăn cản ta, nguyên lai chính là vì nữ nhân này! Quả nhiên chỉ thấy người mới cười, không thấy người cũ khóc, hừ hừ.
Nghĩ đến vừa rồi Thái Tử Phi ẩn ý đưa tình dán ở trong ngực hắn, nàng liền cảm giác trong lòng ứa ra tà hỏa.
Đến từ Thu Hồng Lệ, điểm nộ khí +233 +233 +233...
Tổ An cũng đau đầu:
- Oan uổng, sau khi ta biết là ngươi liền chuẩn bị lặng lẽ chạy đi, dù sao ngươi có sư phụ lợi hại như vậy chiếu cố, nhưng Thái Tử Phi kia lại tự mình chạy đến chỗ ta.
Lại nói ngươi chừng nào thì trở thành người cũ của ta?
Thu Hồng Lệ xụ mặt:
- Vậy ngươi có thể mặc kệ không.
Tổ An buồn bực nói:
- Hiện tại thân phận trên mặt nổi của ta là người trong cung, nếu khoanh tay đứng nhìn, sau khi sự việc xảy ra, khẳng định sẽ chết chắc.
Thu Hồng Lệ cũng biết hắn nói là tình hình thực tế, nhưng trong lòng vẫn rất khó chịu:
- Những cái kia đều là mượn cớ, còn không phải thấy Thái Tử Phi dung mạo xinh đẹp, nếu dung mạo của nàng giống như Thái Tử, ngươi sẽ bảo vậy nàng như vậy?
Tổ An:
- ...