Hắn nghẹn lời, nếu Thái Tử Phi thật mập như heo, chỉ sợ hắn sẽ không tích cực như vậy.
Thu Hồng Lệ cười lạnh:
- A, nam nhân!
Tổ An đang định nói gì, lúc này xa xa truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Thạch Miêu, chỉ thấy hắn phun máu rơi vào trong phòng, mà nữ tử kia thì không chút dừng lại, trực tiếp bay tới bên này.
Tổ An biến sắc, mặc dù đối phương bay tới tư thái ưu mỹ, không mang theo một tia khói lửa, nhưng hắn rõ ràng đối phương kinh khủng bực nào, cũng không có nắm chắc bảo vệ được hai người Thái Tử Phi, thậm chí ngay cả tự vệ cũng quá sức.
Hắn đang do dự có nên chạy không, bỗng nhiên trên lệnh bài truyền đến lực lượng cộng minh, trong lòng hắn hơi động, ưỡn ngực bảo hộ Bích Linh Lung ở sau lưng:
- Thái Tử Phi cẩn thận, mang theo Thái Tử đứng ở ta đằng sau, ta sẽ thủ hộ ở bên cạnh ngươi!
Lúc này Ma giáo giáo chủ đã đi tới cách hắn không xa, uy áp khủng bố khiến người ta hô hấp khó khăn.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến tiếng quát âm trầm:
- Bọn chuột nhắt phương nào dám đến hoàng cung nháo sự!
Thái Tử Phi nhìn bóng lưng của Tổ An, ánh mắt không khỏi có chút si mê.
Cho tới nay đều là nàng bảo vệ Thái Tử, nhưng nàng là nữ nhân, ở sâu trong nội tâm cũng cần một nam nhân cường đại bảo hộ, chỉ tiếc thân phận hiện tại của nàng chỉ có thể dằn ý nghĩ kia xuống đáy lòng, xưa nay không dám biểu lộ.
Cho đến giờ phút này, đối phương bảo hộ nàng ở sau lưng, một mình đối mặt thích khách cường đại.
Hiện tại nàng cũng rõ ràng thích khách kia là Tông Sư, ngay cả Đại Tư Mã Thạch Miêu cũng không phải đối thủ, Kim bài sứ giả kia làm sao ngăn cản được?
Nhưng đối phương vẫn không chút do dự thủ hộ ở trước mặt nàng, một mình đối mặt nguy hiểm tính mạng.
Trước kia Thái Tử Phi xem rất nhiều truyện ngôn tình, nói nữ nhân đều không thể cự tuyệt một nam nhân nguyện ý vì nàng hi sinh tánh mạng, lúc đó nàng còn khịt mũi coi thường, cảm thấy đây chỉ là tác giả phỏng đoán, nhưng hôm nay tự mình trải qua, nàng lại đồng tình.
Nàng không rõ vì sao người kia thủ hộ nàng như vậy, là vì trách nhiệm, hay vì nàng? Nàng phân biệt không ra, cũng không muốn phân biệt, chỉ biết mình rốt cuộc không thể quên được bóng người vĩ ngạn kia.
Đúng lúc này, sau lưng truyền tới một thanh âm âm trầm:
- Bọn chuột nhắt phương nào, dám đến hoàng cung nháo sự!
Chỉ thấy một bóng người đỏ sậm bay ra ngoài, da trắng bệnh trạng do quanh năm không thấy ánh sáng mặt trời, mắt phượng u ám, không phải Chu Tà Xích Tâm thì là ai!
Nhìn thấy hắn đến, Thái Tử Phi buông lỏng, nam nhân bảo vệ mình không cần phải chết.
Tổ An buông lỏng một hơi, đại ca ngươi cuối cùng cũng đến, bằng không ta sẽ hoài nghi hoàng cung này là sân nhà của ai.
Vừa rồi hắn cảm giác được động tĩnh khi Chu Tà Xích Tâm nhanh chóng chạy đến, mới cố ý làm ra vẻ anh dũng hy sinh, khẩu hiệu kêu vang trời.
Như vậy sau khi sự việc kết thúc, không cho mình thăng chức tăng lương mới lạ?
Đương nhiên hắn không ngờ tới mình vô tâm cắm liễu lại tạo thành một ảnh hưởng to lớn khác.
Thân hình của Chu Tà Xích Tâm cực nhanh, qua trong giây lát đã cùng nữ tử tóc dài đối chưởng, hai người chấn động, nữ tử tóc dài bay ngược về, thân thể của Chu Tà Xích Tâm cũng lắc lắc.
- A?
Chu Tà Xích Tâm ngoài ý muốn nhìn đối phương, tu vi của nàng không chỉ là Tông Sư.
Có điều hắn không lo lắng, phải biết hắn suất lĩnh Tú Y Sứ Giả để văn võ bá quan nghe tin đã sợ mất mật, không chỉ dựa vào Hoàng Thượng sủng hạnh, xét đến cùng còn là thực lực cá nhân hắn.
Hắn vốn là Tông Sư viên mãn, gần đây lại có cảm ngộ, loáng thoáng rảo bước tiến lên Đại Tông Sư.
Phóng tầm mắt nhìn toàn bộ thiên hạ, trừ Hoàng Thượng và Tề Vương, thì không có mấy người dám nói thắng hắn dễ dàng.
- Các hạ tuổi còn trẻ thì có tu vi cao như vậy, thực khiến người bội phục, vốn có tương lai rất tốt, đáng tiếc lại tới hoàng cung hành thích chịu chết.
Chu Tà Xích Tâm cảm thán, như chân tâm thực ý tràn ngập tiếc hận.
Nữ tử tóc dài khẽ cười:
- Nghe đồn Chu Tà Đại thống lĩnh chấn nhiếp triều cương, hôm nay gặp mặt quả nhiên rất uy phong, chỉ là không khỏi quá từ phụ rồi, chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình sẽ thắng ta?
Trên mặt Chu Tà Xích Tâm không có chút dao động:
- Nhiều lời vô ích.
Nói xong thân hình hóa thành thiểm điện, vậy mà còn nhanh hơn Tổ An thuấn di.
Hắn vừa động, cả người dấy lên hỏa diễm màu đỏ, như một con Phượng Hoàng.
Tổ An âm thầm tắc lưỡi, mỗi lần nhìn thấy Chu Tà Xích Tâm đều cảm thấy lạnh lẽo thấu xương, còn tưởng hắn là Băng hệ, không nghĩ tới lại là Hỏa hệ?
Hơn nữa tạo hình chiến đấu này, giống như hắn luyện Phượng Hoàng Niết Bàn Kinh vậy.
Nghĩ tới đây hắn có chút chua chua, tuy mình tu chính quy có rất nhiều chỗ thần dị, nhưng chiến đấu cũng không có phong cách như thế.
Đúng lúc này, sau lưng truyền đến thanh âm êm ái của Thái Tử Phi:
- Vị đại nhân này, ngươi có bị thương không?
Tổ An sững sờ, trước kia mỗi lần nhìn thấy Thái Tử Phi đều một bộ cao cao tại thượng, ngữ khí uy nghiêm, thậm chí lộ ra hung hãn, lúc nào thấy nàng ôn nhu như vậy?
Hắn chắp tay:
- Đa tạ Thái Tử Phi quan tâm, chỉ là một chút vết thương nhỏ, không có gì đáng ngại.
Thực ra trên người hắn căn bản không bị thương gì, nhưng không cố ý nói như vậy, làm sao thể hiện ra công lao của mình?
Thái Tử Phi khẽ nhếch môi đỏ, nhìn bóng người cao lớn trước mắt, nghĩ thầm đây mới thực là nam nhân, đổ máu không đổ lệ, nào giống Thái Tử, ngày bình thường không cẩn thận đụng góc bàn cũng náo nửa ngày.
Tổ An càng kỳ quái, Thái Tử Phi làm sao ngây ngốc nhìn mình không nói lời nào như vậy?