Sắc mặt của Tổ An cổ quái, nhớ lại phong thái của nữ tử vừa rồi trong Đông Cung:
- Tóc nàng dài như vậy, muốn nhận không ra chỉ sợ cũng khó?
- Cũng đúng.
Thu Hồng Lệ không nhịn được cười rộ lên, những năm gần đây nàng vẫn hâm mộ mái tóc của sư phụ nha.
- Ta đưa ngươi xuất cung trước lại nói.
Tổ An nhìn cửa thành ở xa xa.
- Ta đi hấp dẫn thủ vệ chú ý, ngươi thừa cơ leo tường ra ngoài.
Hắn cố ý chọn nơi này, thành cung tương đối thấp một chút.
- Vâng!
Thu Hồng Lệ nhu thuận đáp, chỉ cần không có ai ở phía trên phòng thủ, lấy tu vi của nàng rất dễ dàng leo ra.
Sau đó Tổ An nghênh ngang đi đến cổng thành.
- Đứng lại, người tới là ai!
Rất nhanh thủ vệ cổng thành phát hiện hắn.
Hắn không có trả lời, chậm rãi đi ra ngoài, trang phục đặc thù của Tú Y Sứ Giả để những thị vệ kia ánh mắt co rụt.
- Xin hỏi đại nhân tới nơi này làm gì?
Một tiểu quan dò hỏi, ánh mắt liếc nhìn lệnh bài, trong lòng giật mình, lại là Kim bài sứ giả.
- Ta muốn xuất cung một chuyến.
Tổ An nói.
Mấy thị vệ kia khó xử:
- Đại nhân, trong cung vừa xuất hiện thích khách, bây giờ phong bế cửa cung, tất cả mọi người không được ra vào.
Tổ An lấy ra Kim bài của Tú Y Sứ Giả lung lay ở trước mặt bọn hắn, cố ý tức giận quát:
- Ta thân phụ hoàng mệnh, các ngươi dám cản ta? Chậm trễ chuyện quan trọng, các ngươi gánh được trách nhiệm không?
Mấy thị vệ kia hai mặt nhìn nhau, vội vàng khuyên can, đáng tiếc Tổ An một bộ các ngươi không thể trêu vào ta, làm bọn hắn cũng dần dần nổi nóng.
Kim bài sứ giả giỏi lắm sao?
Ách, tựa hồ rất giỏi.
Bất quá hôm nay trong cung xuất hiện thích khách, bọn họ xác thực không dám thả bất luận ai ra vào, có lực lượng giằng co với hắn.
Mắt thấy bầu không khí càng ngày càng giương cung bạt kiếm, thị vệ ở phụ cận cũng chầm chậm đi qua, dù sao một khi xảy ra xung đột, những đồng đội kia đối phó Kim bài Tú Y Sứ Giả chỉ sợ sẽ thua thiệt.
Nhìn Tổ An giáo huấn đám thị vệ hoàng cung giống như cháu trai, Thu Hồng Lệ núp trong bóng tối mỉm cười, bản lãnh làm người tức giận của gia hỏa này quả thật là nhất đẳng.
Nàng không có lãng phí cơ hội mà đối phương tranh thủ, thừa dịp những thủ vệ kia lộ ra khe hở, lặng lẽ leo tường chạy đi.
Thấy nàng bình an rời đi, Tổ An âm thầm buông lỏng, nhìn càng ngày càng nhiều binh lính vây tới, từng cái còn nắm chuôi đao, thần sắc bất thiện, hắn ho nhẹ một tiếng:
- Các vị quả nhiên là tận trung cương vị, lần này ta tới chỉ là muốn thí nghiệm phản ứng của các vị, các ngươi kiên trì để cho ta rất hài lòng. Nhớ kỹ, phải giống như vậy, mặc kệ ai tới, trừ khi mang theo thánh chỉ của Hoàng Thượng, thì tối nay không cho phép bất cứ người nào rời đi! Nghe rõ chưa?
- Rõ!
Hắn đột nhiên nâng lên thanh âm, làm đám thị vệ giật mình, vô ý thức trả lời.
- Các vị vất vả, ta lại đi cửa cung khác thông báo.
Tổ An nhanh chóng quay người rời đi.
Các thị vệ:
- ...
Bệnh thần kinh sao!
Hiện tại đã đến lúc nào rồi, còn đi xò xét?
Con mẹ nó còn chửi chúng ta một trận, coi chúng ta là trò cười sao?
Bất quá nghĩ đến thân phận Kim bài sứ giả của đối phương, từng cái chỉ có thể giận mà không dám nói gì.
Đến từ các thị vệ, điểm nộ khí +666+666+666...
Nhìn hệ thống thu mấy chục ngàn điểm nộ khí, Tổ An cảm thấy sảng khoái tinh thần, quả nhiên vẫn phải trào phúng nhiều người, điểm nộ khí mới nhiều, có thời gian chạy đến quân doanh thử một chút, đoán chừng sẽ phất trong đêm.
Có điều rất nhanh hắn liền suy nghĩ sự tình giải cứu sư phụ của Thu Hồng Lệ, hoàng cung lớn như vậy, muốn tìm nàng thật có chút phiền phức.
Hắn đi tới Đông Cung, chuẩn bị hỏi tình huống đại chiến cụ thể vừa rồi, kết quả nhìn thấy Đông Cung bị san thành bình địa.
Hoàng Đế và Đại Tông Sư giao thủ, uy lực khủng bố như vậy?
Hắn đang muốn hỏi thăm, lại có một Đồng bài Tú Y Sứ Giả phi tốc chạy đến:
- Đại nhân, ta tìm ngươi rất lâu.
Tổ An sững sờ:
- Ngươi tìm ta làm gì?
Tú Y Sứ Giả có điểm này không tốt, mọi người đều mang mặt nạ, mặc đồng phục, căn bản nhận không ra ai là ai.
Người kia hành lễ nói:
- Hoàng Thượng muốn triệu kiến ngươi, chúng ta tìm thật lâu cũng không tìm được ngươi.
Tổ An giật mình:
- Ta lập tức đi qua.
Hắn nhanh chóng đi tới ngự thư phòng, còn chưa vào cửa, xa xa liền nghe được bên trong truyền đến thanh âm tức giận của Hoàng Đế:
- Hoàng cung của trẫm là chợ bán thức ăn sao, những thích khách kia muốn tới thì tới muốn đi thì đi, các ngươi còn muốn giữ đầu lại không?
Nghe Hoàng Đế gào thét, Tổ An không chỉ không sợ, ngược lại có chút buồn cười, bởi vì trước lúc này, hắn cũng có ý nghĩ đồng dạng, bất quá trong đầu hắn xuất hiện không phải chợ bán thức ăn, mà là nhà vệ sinh công cộng.
Nói đến Hoàng Đế này còn không cảm thấy ngại mắng người khác, tuy lần này bọn thị vệ của hoàng cung xác thực bị nắm mũi dẫn đi, nhưng đó là vì địch nhân quá mạnh, U Ảnh Lâu và Ma giáo tinh anh ra hết, thậm chí ngay cả Đại Tông Sư cũng xuất động, nhưng Hoàng Đế mạnh nhất bên hoàng cung lại không lộ diện, những thị vệ này có biện pháp gì.
Lại nói trong khoảng thời gian này hắn đến cùng đang làm gì?
Tổ An do dự có nên vào thông báo hay không, thời điểm này đi thông báo sợ rằng sẽ rủi ro.
Kết quả thái giám bên ngoài ngự thư phòng nói:
- Vừa rồi Hoàng Thượng nói, Thập Nhất đại nhân đến thì trực tiếp đi vào là được.
Tổ An mừng rỡ:
- Đa tạ công công.
Hắn cẩn thận từng li từng tí đi vào, ngạc nhiên phát hiện trong ngự thư phòng không có Hoàng Đế, mà chỉ có một tấm gương to lớn, bên trong xuất hiện hình ảnh của Hoàng Đế, rất giống lúc trước cùng Sở Sơ Nhan dùng Ảnh Âm Kính trò chuyện, chỉ bất quá cái trước mắt lớn hơn nhiều.