Lục Địa Kiện Tiên (Dịch)

Chương 1127 - Chương 1127: Muốn Tới Thì Tới Muốn Đi Thì Đi

Chương 1127: Muốn tới thì tới muốn đi thì đi Chương 1127: Muốn tới thì tới muốn đi thì đi

Thậm chí hắn có một ý niệm, vạn nhất không vung được, thì dẫn đối phương tới một nơi yên tĩnh, xem có thể giết hay không.

Dù sao cũng chỉ là Bát phẩm, tuy mình kém một phẩm giai, nhưng không phải không có lực đánh một trận, lại thêm Thu Hồng Lệ tương trợ, cơ hội còn rất lớn.

Chỉ bất quá cường giả Bát phẩm khẳng định cũng có át chủ bài của mình, vạn nhất không cẩn thận bị hắn chạy mất thì phiền phức.

Thời điểm đang do dự, phương hướng Đông Cung truyền đến chấn động khủng bố, toàn bộ hoàng cung, không, toàn bộ người kinh thành đều bị uy thế như vậy làm cho run lẩy bẩy.

- Đi!

Nếu là lúc trước, Tổ An hơn phân nửa cũng sẽ như thế, nhưng ở Minh Nguyệt Thành gặp qua Hoàng Đế xuất thủ một lần, lại thêm trước đó không lâu vừa cùng hắn ở ngự thư phòng mặt đối mặt, sớm quen khí thế của đối phương, cho nên thừa dịp Trình Hùng bị chấn nhiếp, hắn không chút do dự kéo Thu Hồng Lệ triệt để đào thoát phạm vi cảm ứng của đối phương.

- Vừa rồi là Hoàng Đế xuất thủ?

Thanh âm của Thu Hồng Lệ run rẩy, nàng đã đoán được, nhưng vẫn không nguyện ý tin tưởng.

Tổ An còn chưa kịp trả lời, thanh âm Hoàng Đế lệnh Chu Tà Xích Tâm đi đuổi bắt nữ tử tóc dài đã vang vọng toàn bộ hoàng cung.

- Hỏng bét, là sư phụ ta.

Thu Hồng Lệ kinh hãi, muốn trở về chạy.

- Ta muốn đi cứu sư phụ ta!

Tổ An gấp, một tay giữ chặt lấy nàng:

- Trước đó chỉ là bị các ngươi đánh trở tay không kịp, hiện tại thị vệ hoàng cung đã kịp phản ứng, toàn bộ hệ thống phòng vệ vận chuyển, bây giờ ngươi đi về chẳng phải là chịu chết sao?

- Thế nhưng lão nhân gia nàng đối đãi ta ân trọng như núi, ta làm sao có thể ngồi nhìn mặc kệ?

Thu Hồng Lệ gấp.

- Lão nhân gia?

Sắc mặt của Tổ An cổ quái, nữ tử tóc dài kia xem ra tuổi không lớn lắm, dựa vào, thế giới tu hành cũng không đáng tin cậy như thế, bề ngoài nhìn như tiểu la lỵ, tuổi thật còn lớn hơn bà nội ngươi.

Bất quá nghĩ tới những tiên nữ trong thần thoại nói ít cũng mấy ngàn tuổi, cái gì Hằng Nga, cái gì Thất Tiên Nữ... Ngươi sẽ quan tâm tuổi tác của người ta sao?

Đừng nói tiên nữ trên trời, chỉ nói một số phú bà khuôn mặt mỹ lệ, rất nhiều người ước gì đi lên nói một câu “A di, ta không muốn nỗ lực”...

Hắn ho nhẹ một tiếng, thu hồi những suy nghĩ lung tung kia, vội vàng nói với Thu Hồng Lệ:

- Thế nhưng cứu người ngươi cũng không thể tự mình trộn vào, vừa rồi ta nhìn thấy ngươi cầm dao găm dự định tự tử, hiện tại lại chạy vào cung, bị bắt thì làm sao bây giờ?

Thu Hồng Lệ nhếch miệng:

- Nếu không cùng chết với sư phụ, hiện tại sư phụ khẳng định rất cần trợ giúp, nếu ta bỏ đi không để ý tới, không chỉ lương tâm khó bình an, đạo tâm cũng sẽ bị hao tổn, cả một đời tu hành không thể tiến thêm.

Tổ An biết nàng không có nói dối, rất nhiều tu sĩ ở thế giới này cực kỳ trọng thị tu luyện tâm tính, nếu xảy ra vấn đề, đừng nói tương lai dòm ngó Thiên Đạo, có thể bảo vệ tu vi hiện tại không giảm xuống cũng rất khó khăn.

Hắn đành phải nói:

- Ta đưa ngươi an toàn ra cung trước, sau đó đi cứu sư phụ của ngươi.

- Thật?

Thu Hồng Lệ mừng rỡ, trực tiếp nhào vào trong ngực hắn, hôn lên gương mặt hắn một cái.

Nhìn thần sắc kinh ngạc của đối phương, thời điểm Thu Hồng Lệ lui lại, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng:

- Nhìn cái gì, cũng không phải chưa hôn qua, còn hút độc cho ngươi đó.

Tổ An vui vẻ:

- Cái kia cũng tính hôn sao?

- Đương nhiên tính.

Thu Hồng Lệ hừ một tiếng, sau đó trên mặt lại hiện ra vẻ lo lắng.

- Ta đi cùng với ngươi, tốt xấu gì cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Tổ An lắc đầu:

- Không được, hiện tại ta có thân phận Tú Y Sứ Giả, có thể làm rất nhiều chuyện, nếu ngươi đi cùng, ngược lại sẽ trói tay trói chân.

Thu Hồng Lệ gật đầu, nàng không phải loại nữ nhân ngu ngốc, tự nhiên biết phân rõ lợi hại nặng nhẹ:

- Vậy làm phiền ngươi, nhất định phải giúp đỡ cứu sư phụ ra.

- Ừm, ta sẽ hết sức, ngươi cũng không cần lo lắng quá mức, sư phụ ngươi dù sao cũng là Đại Tông Sư, không dễ dàng xảy ra chuyện như vậy.

Tổ An nắm tay nàng an ủi.

Nhưng Thu Hồng Lệ vẫn rất lo lắng:

- Đổi lại lúc khác ta tự nhiên không lo lắng, nhưng lần này đối thủ của nàng là Hoàng Đế.

- Yên tâm, xem như vì ngươi, ta cũng sẽ hết toàn lực cứu nàng.

Tổ An nói.

Thu Hồng Lệ ôn nhu nhìn hắn, cảm động đến rơi lệ:

- A Tổ, ngươi thật tốt.

Trước đó u oán bởi vì hắn giúp đỡ Thái Tử Phi đối nghịch phe mình sớm đã tan thành mây khói.

Tổ An cười hì hì nói:

- Đã tốt như vậy, lại hôn một cái được không?

Khuôn mặt của Thu Hồng Lệ đỏ lên, nhón chân chuẩn bị hôn hắn một cái, ai biết đối phương đột nhiên quay mặt, dùng miệng nghênh đón nàng.

Bất ngờ không đề phòng, hai môi chăm chú dính vào nhau, trong nội tâm nàng xấu hổ, vội vàng lui lại, nhưng đã bị hắn ôm chặt, đầu lưỡi duỗi vào trong khoang miệng của đối phương.

- Uhm…

Thu Hồng Lệ rên rỉ yêu kiều, hai mắt mở to, muốn giãy giụa, nhưng không biết vì sao tay đưa lên nửa chừng lại chuyển thành ôm hắn.

Đến khi cảm nhận được một bàn tay luồng vào trong vạc áo, xoa nắn bộ ngực trần mềm mại của mình, Thu Hồng Lệ mới hoảng hồn đẩy hắn ra:

- Ngươi... ngươi chơi xấu.

Tổ An cười ha ha một tiếng:

- Được môi thơm của Hồng Lệ, ta càng có động lực đi cứu sư phụ của mình.

Thấy hắn không chút khách khí hô hào sư phụ của mình, Thu Hồng Lệ nhịn không được trợn mắt, gia hỏa này quả nhiên vẫn vô sỉ giống như trước, bất quá... ta thích.

Nàng cảm thấy má ngọc phát sốt, vội vàng nói:

- Nhưng sư phụ ta che mặt, đợi lát nữa ngươi làm sao biết ai là nàng.

Bình Luận (0)
Comment