Đáng tiếc Chu Tà Xích Tâm là nửa bước Đại Tông Sư, nàng muốn ngăn hắn đâu dễ dàng như vậy.
Phi kiếm bay đến trước người, một bàn tay màu vàng óng đã từ trong thánh chỉ xuất hiện.
Trước đó phi kiếm xuyên thủng bàn tay hỏa diễm của Chu Tà Xích Tâm, nhưng đối mặt bàn tay màu vàng óng kia, lại phát ra thanh âm rên rỉ.
Rất nhanh, bàn tay màu vàng óng tiếp xúc mũi kiếm, sau đó không chút đình trệ tiếp tục tới trước, phi kiếm trước đó không gì không phá đứt thành từng khúc, sau đó bàn tay màu vàng óng tiếp tục nhấn tới, nháy mắt đã đến trước mặt nữ tử tóc dài.
Chu Tà Xích Tâm nhìn chằm chằm nữ tử tóc dài, theo lý thuyết bản mệnh phi kiếm bị hủy, chủ nhân sẽ trọng thương, thậm chí mất đi lực phản kháng, nhưng vì sao nữ nhân này như người không việc gì thế?
Chẳng lẽ phi kiếm này không phải vũ khí bản mệnh của nàng?
Nữ tử tóc dài cũng không phải như người không có việc gì, mà trong lòng cuồng loạn, sắc mặt cũng rất ngưng trọng, trực tiếp giang hai cánh tay, chậm rãi dâng lên, tóc dài không gió mà bay, sau đó một vầng trăng sáng ở sau lưng nàng dâng lên.
- A, tại sao lại có mặt trăng?
Không ít người ở Đông Cung xoa xoa con mắt, chỉ nghĩ mình hoa mắt.
Chỉ thấy vầng trăng kia tản ra ánh sáng thanh lãnh tĩnh mịch, dáng người của nữ tử tóc dài vốn uyển chuyển ưu mỹ, bây giờ trên người nổi lên ánh trăng trắng nõn lóng lánh, dù mặc y phục dạ hành, cả người vẫn giống như Nguyệt Cung Tiên Tử hạ phàm.
Tắm rửa ở dưới ánh trăng mỹ lệ, rất nhiều người trong Đông Cung kinh ngạc phát hiện đồng bạn tựa hồ không động, không đúng, tựa hồ động tác rất chậm rất chậm, còn chậm hơn ốc sên.
Chu Tà Xích Tâm kinh hãi, hắn tự nhiên minh bạch đây là có chuyện gì, võ giả nguyên tố Quang hệ, ngưng kết thời gian!
Đương nhiên đây cũng không phải ngưng kết thời gian chính thức, mà ở trong phạm vi nhất định để cho địch nhân hành động biến thành chậm chạp, như thời gian bị đọng lại.
Quang hệ vốn hiếm, đạt tới loại cảnh giới này càng hiếm, trong đầu hắn đột nhiên hiện ra một người.
Khó trách nàng một mực dùng phi kiếm làm vũ khí, chỉ có ở thời khắc nguy cơ lớn nhất, không thể không vận dụng Tân Nguyệt Luân, sớm nên đoán ra là nàng!
Giáo chủ Ma giáo Vân Gian Nguyệt!
Lúc này bàn tay màu vàng óng tựa hồ cũng bị ánh trăng tĩnh mịch ảnh hưởng, tốc độ dần dần chậm lại.
Đáng tiếc nữ tử tóc dài không có cách nào cao hứng, bởi vì tuy tốc độ của bàn tay kia giảm bớt, nhưng vẫn chậm rãi ép tới.
Bàn tay cách nàng không tính quá xa, dù tốc độ như ốc sên, thì không bao lâu cũng có thể đè tới trước mặt nàng.
Nàng cắn răng, hai tay vung lên, Loan Nguyệt trực tiếp đập về phía trước, cùng bàn tay va chạm, oanh một tiếng vang thật lớn.
Sau đó rất nhiều người ở Đông Cung phát hiện mình điếc, cách rất lâu mới nghe được thanh âm lần nữa, thế nhưng đầu vẫn ông ông tác hưởng, không ít người lỗ tai chảy ra máu tươi.
Mà các pháp trận bảo hộ Đông Cung, thì bị dư âm chiến đấu san thành bình địa.
Phải biết trước đó nhiều chiến đấu kịch liệt như vậy, kiến trúc của Đông Cung vẫn không có tổn thương, hiển nhiên sức chịu đòn rất mạnh.
Nhưng mạnh hơn cũng có mức độ, làm sao gánh được dư âm chiến đấu trên Đại Tông Sư.
Chu Tà Xích Tâm phun ra một ngụm máu tươi, vừa rồi hắn xuất thủ bảo vệ người ở Đông Cung, miễn cho bọn hắn bị dư âm chiến đấu đánh chết, bởi vậy cũng thụ thương không nhẹ.
Lúc này bàn tay màu vàng óng kia dần dần tiêu tán, nữ tử tóc dài cũng không thấy tăm hơi.
Lúc này trong hư không chậm rãi ngưng kết ra khuôn mặt của Hoàng Đế, hư ảnh to lớn kia chậm rãi nói:
- Người kia bị thương nặng chạy không bao xa, Chu Tà Xích Tâm, nhất định phải bắt được nàng!
- Tuân lệnh, ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chu Tà Xích Tâm quỳ xuống hành lễ.
Những người khác cũng đều quỳ xuống, từng cái thần sắc kích động, đều nói Hoàng Thượng là thiên hạ đệ nhất cường giả, nhưng chân chính nhìn thấy hắn xuất thủ lại có mấy người?
Vừa rồi nữ tử tóc dài kia không ai bì nổi, lợi hại như vậy, đáng tiếc vẫn không phải đối thủ của Hoàng Thượng.
Người trong Đông Cung tràn đầy cảm giác tự hào, thậm chí một số cao thủ bởi vì nhìn thấy hình ảnh vừa rồi, mà tu vi có dấu hiệu buông lỏng.
Chu Tà Xích Tâm cũng thu hoạch tương đối khá, có điều hắn không kịp tiêu hóa cảm ngộ, vừa an bài Hữu Vệ tướng quân và Thái Tử Thiếu Phó hộ tống Thái Tử đến địa phương an toàn, vừa mang theo thủ hạ bắt đầu lùng bắt nữ tử tóc dài.
Tuy hắn bị thương, nhưng thương thế nhẹ hơn nữ tử tóc dài nhiều, lần nữa gặp phải, nữ tử kia hẳn phải chết không thể nghi ngờ.
Thậm chí hắn hoài nghi, ăn một kích toàn lực của Hoàng Thượng, bây giờ coi như nữ tử tóc dài đụng phải thị vệ bình thường trong cung, cũng chưa hẳn chiếm được chỗ tốt.
Một bên khác, Thu Hồng Lệ nhìn thấy trường đao hỏa diễm chém tới, còn không kịp phản ứng đã bị một người bắt lấy cánh tay kéo đi.
Trong nội tâm nàng giật mình, đang muốn xuất thủ phản kích, bên tai lại nghe được một thanh âm quen thuộc:
- Là ta.
Tay Thu Hồng Lệ đưa đến một nửa liền dừng lại, vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ nói:
- A Tổ!
Gia hỏa này còn có chút lương tâm, vốn cho rằng hắn chỉ biết che chở Thái Tử Phi, nguyên lai còn chưa quên ta.
- Xuỵt!
Tổ An ra hiệu nàng im lặng, phải biết Tả Vệ tướng quân Trình Hùng còn truy ở phía sau.
Vừa rồi hắn cố ý thi triển Hỏa Diễm Đao trước kia chưa bao giờ dùng qua, cũng là tránh cho bị người phát hiện thân phận của mình.
Biết nhiều có thể tùy hứng!
Có điều phải tìm thời gian ghi chép lại mình ở thân phận nào bày ra chiến kỹ nào, bằng không ngày nào đó dùng trùng, vậy thì xong đời.
Tổ An dẫn Thu Hồng Lệ xuyên qua đường nhỏ phức tạp, nhưng hắn cũng không có lòng tin vứt bỏ Trình Hùng, người ta là Tả Vệ tướng quân trong cung, còn quen thuộc địa hình hoàng cung hơn hắn.